Khi Mã Tĩnh chạy tới, Chúc Vân Vân gần như muốn hôn mê, cô cố nén một hơi, chờ nhìn thấy mẹ thì mới ngất đi.
Mã Tĩnh rất quen thuộc với những trường hợp như vậy, gọi người khiêng Chúc Vân Vân đi.
“Cảm ơn cậu.” Mã Tĩnh khẽ cười.
Ngoại hình của Chúc Vân Vân giống Mã Tĩnh, nhưng người sau so với người trước nhiều hơn một phần dịu dàng.
“Vân một mực nói không đi bệnh viện, nhưng mà...”
“Nhà chúng tôi có bệnh viện riêng.” Mã Tĩnh nói chuyện lúc nào cũng rất bình tĩnh, cho người ta một cảm giác rất chững chạc.
“Chờ Vân ổn định, tôi sẽ liên hệ cậu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT