Tư Ký đúng là ngốc, Bùi Trắc chỉ liếc hắn một cái, chẳng buồn để ý đến mấy suy nghĩ vụn vặt trong đầu hắn, mà quay sang nói với Khang Chính Nguyên:
“Trong phòng khách hơi ồn, vào phòng nói chuyện đi.”
Hai người phối hợp rất ăn ý, một trước một sau bước vào thư phòng, còn Tư Ký thì bị bỏ lại ngoài cửa. Bị gạt ra ngoài nhóm nhỏ ấy, hắn tức tối dậm chân:
“Được thôi, tôi ồn ào lắm à? Tôi có ồn ào không hả?”
Phải nói, ở một khía cạnh nào đó, Tư Ký vẫn còn biết tự hiểu lấy mình.
Hắn biết hai người kia muốn bàn chuyện nghiêm túc, mà việc này hắn cũng chẳng giúp được gì. Cho nên, sau cơn bực tức ban đầu, tâm trạng Tư Ký rất nhanh đã nguôi đi. Hắn thoải mái chiếm phòng khách: tủ lạnh, TV, sofa… nói chung chẳng hề coi mình là người ngoài, biến phòng khách thành sân nhà.
Có điều, trong nhà Bùi Trắc chẳng bao giờ có đồ ăn vặt. Lục tung cả hai cái tủ lạnh trong phòng khách lẫn phòng bếp, Tư Ký cũng chỉ tìm được mỗi một quả cà chua để ăn tạm. Cuối cùng, sau khi thất vọng vì chẳng có gì, hắn quyết định xuống lầu mua chút đồ ăn.
Đến gần cửa thang máy, hắn thấy Phương Tình đang chờ. Không hiểu sao Tư Ký lại chần chừ, bước chân khựng lại. Chỉ hơn mười phút trước hắn vừa quay về, giờ Phương Tình lại chuẩn bị ra ngoài. Rõ ràng không giống hắn chỉ đi mua đồ, mà là có việc phải đi xa. Tư Ký bỗng thấy mình thật mất mặt, chẳng khác gì một kẻ bám đuôi.
Phương Tình đi thang máy xuống tầng một, rời khỏi khu nhà, đứng ven đường bắt taxi. Chỉ đến đó thôi, Tư Ký dừng lại, dù sao hắn cũng chẳng phải kẻ theo dõi bệnh hoạn.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT