“Tình Tình, cậu ổn chứ? Có thể chú chỉ là nhất thời giận quá thôi, qua hai hôm là nguôi, cậu cũng đừng quá buồn.”

Khoảng một tiếng trước, Phó giám đốc tập đoàn Phương Thị, Phương Quốc Đống đã đăng một tin lên mạng xã hội, tuyên bố muốn cắt đứt quan hệ cha con với “đứa con gái bất hiếu”. Và thế là mới có cảnh tượng vừa rồi.

Thực ra, một tiếng trước, Phương Tình vẫn chưa phải là “Phương Tình” thật. Chính xác hơn thì cô chỉ là một người đứng xem. Bảy ngày trước, cô bắt đầu “nhập” vào thân thể của một cô gái nhỏ. Tuy có ý thức, nhưng cô lại không thể điều khiển cơ thể này, chỉ thỉnh thoảng lợi dụng lúc cô gái ngủ mới có thể tạm thời kiểm soát nó, len lén tập đi lại, nhưng vẫn chẳng đi cho ra dáng; thỉnh thoảng lén lên mạng tìm hiểu về thời đại này và những sự kiện quan trọng mỗi ngày.

Mỗi lần như vậy, Phương Tình đều khống chế thời gian nghiêm ngặt trong vòng một tiếng, vì sợ sẽ ảnh hưởng không tốt đến cơ thể của cô gái. Tiếc là, dù rất muốn rời khỏi thân thể này, cô hoàn toàn không thể làm được.

Cô hẳn là đã chết rồi, nhưng lại tồn tại bằng một cách kỳ lạ như thế này…

Thân thể này vốn thuộc về một cô gái 17 tuổi, học sinh lớp 12, nhưng đã bỏ học khá lâu. Cô tên Phương Tình, trùng tên trùng họ với “Phương Tình” hiện tại. Người nhập vào mới hiểu rõ tình cảnh của mình là nhờ đọc tin Phương Quốc Đống, cha của nguyên chủ, tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ cha con trên mạng xã hội.

Phương Tình… đã xuyên vào truyện.

Câu chuyện tên "Trọng Sinh Chi Cẩm Lý Ảnh Hậu"
Nữ chính là Vương Kiều Kiều, đời trước chỉ là nữ minh tinh hạng mười tám, xinh kiểu tiểu bạch hoa yếu ớt, rất hợp gu những chàng trai thích bảo bọc. Tuy nhiên, showbiz đâu thiếu mỹ nhân, mà cô lại không có chống lưng, nên đến chết vẫn vô danh, chỉ nhận được vài vai phụ mờ nhạt. Chưa kịp nổi tiếng thì đã gần 30 tuổi, chỉ còn vai bà lão để đóng. Cô chết trong uất ức, cảm thấy mình có tài nhưng không gặp thời.

Sau khi chết, Vương Kiều Kiều trọng sinh về năm hai đại học. Lúc này, cô vừa được một công ty giải trí để mắt, trở về tuổi 20 nhưng tâm trí lại là một “lão làng” từng trải. Nhờ kinh nghiệm, cô chọn công ty khôn ngoan hơn, tận dụng mọi cơ hội để tiến xa, thậm chí đoán trước được những dự án phim sẽ bùng nổ trong tương lai. Bằng tầm nhìn này, cô liên tục thắng lớn và được gọi là “Nữ thần Cẩm Lý”.

Công ty cô ký hợp đồng là Thụy Kỳ Giải Trí, do Phương Chấn Đình sáng lập, chính là anh trai của nguyên chủ. Nhờ vài lần tiết lộ thông tin làm ăn giúp nam chính kiếm bộn tiền, Vương Kiều Kiều từ hợp tác lợi ích tiến tới tình cảm.

Nhưng giờ đây, tất cả diễn biến chính truyện đã kết thúc, chỉ còn phiên ngoại kể lại số phận các nhân vật phụ, trong đó có nguyên chủ thân thể này, một nữ phụ ác điển hình.

Nguyên chủ thường xuyên gây rối cho nữ chính, nhưng cuối cùng lại giúp cô thành công hơn. Dù chỉ là học sinh, cô vẫn nổi tiếng… theo hướng toàn mạng chửi rủa. Mặt trái lại vô cùng “hắc”.

Khi soi gương, Phương Tình thấy gương mặt trái xoan trẻ trung, còn chút mỡ baby đáng yêu, khác hẳn khuôn mặt gầy gò bệnh tật của kiếp trước. Nhưng hiện tại, mặt đỏ bừng vì say rượu, lớp trang điểm đã nhòe, lông mi giả bung keo.

Vừa rửa mặt, cô vừa nhớ lại kết cục của nguyên chủ:
Bảy ngày trước khi xuyên, cô tận mắt chứng kiến cảnh nguyên chủ bị cha, Phương Quốc Đống tát tại bệnh viện. Lý do: trong khi ông nội bị xuất huyết não nguy kịch, nguyên chủ vẫn ở bar chơi thâu đêm, không nghe điện thoại. Đến khi về, ông đã qua đời. Cha giận dữ, mẹ thất vọng, anh trai chán ghét. Người duy nhất yêu thương cô, ông nội cũng không còn.

Nguyên chủ là tiểu thư nhà giàu, tính tình đơn giản, bị nuông chiều, nhưng vì ghét nữ chính Vương Kiều Kiều (sắp thành chị dâu), cô bắt đầu mua thủy quân bôi xấu, phá hoại hợp đồng… nào ngờ toàn rơi đúng ý nữ chính, giúp cô ta thăng tiến. Mọi chuyện thực chất đều nằm trong kế hoạch của Vương Kiều Kiều, bởi ở kiếp trước, nguyên chủ mới là người thừa kế thật sự của tập đoàn Phương Thị.

Cuối cùng, nguyên chủ bị đuổi khỏi nhà, bỏ học, 20 tuổi lấy một lập trình viên. Nhưng hôn nhân tan vỡ khi biết anh ta yêu thầm Vương Kiều Kiều. Trong lúc cãi nhau, cô bị ngã chấn thương đầu và qua đời.

Phương Tình kiếp trước vốn ốm yếu, sống đến 20 tuổi đã là “ăn gian số mệnh”, nhưng ít nhất không phải kết cục bi thảm như nguyên chủ. Giờ đây, cô nhận ra mình xuyên đến đúng khoảnh khắc “game over” muốn xoay chuyển tình thế thực sự rất khó.

Tôn Vân đã lùi ra đứng ở cửa nhà vệ sinh từ lâu. Phương Tình im lặng rất lâu không đáp lời, vì uống quá nhiều rượu nên cô bị dìu vào đây. Khi Phương Tình vừa cố gắng giữ thăng bằng thì cô gái kia đã ói từ lâu. Dù trước khi đến quán bar cả ngày cô ấy chưa ăn gì, nhưng mùi trong phòng vệ sinh vẫn rất khó chịu. Người vốn đứng cạnh Phương Tình là Tôn Vân cũng đã sớm tránh xa ra tận cửa.

“Ừm.”

Phương Tình khẽ đáp, không nói thêm. Trong đầu cô lúc này rối bời, ý nghĩ và cảm xúc chồng chéo. Dù bề ngoài vẫn cố giữ bình tĩnh, nhưng bên trong hoàn toàn không thể.

“Vậy mình đi trước, lát sẽ quay lại.”

Nói xong, Tôn Vân vội vàng rời đi như thể có thứ gì đang đuổi theo. Lần này hẹn Phương Tình đến quán bar, Tôn Vân vốn không phải vì tốt bụng. Trước đây, vì Phương Tình có gia thế, cô ta mới lấy lòng. Nhưng bây giờ, Phương Tình đã không còn là tiểu thư nhà họ Phương để dựa vào nữa. Ông nội cô đã qua đời, chú Phương thì tức giận đến mức muốn đuổi cô ra khỏi nhà. Chính vì vậy Tôn Vân mới dám giở trò.

Cô ta đã thuê một tên côn đồ đứng chờ ở cửa, còn báo tin cho vài tòa soạn. Chỉ cần Phương Tình bị chụp ảnh ra vào quán bar, lại bắt gặp cảnh thân mật kéo tay với tên côn đồ chỉ vài ngày sau khi ông nội vừa mất, danh tiếng của cô sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Tôn Vân vốn quen thân với Phương Tình nên biết khá nhiều chuyện. Cô ta biết Phương Tình không ưa chị dâu hiện tại, Vương Kiều Kiều và thường đối đầu với chị ta. Nhưng Phương Tình không biết rằng Tôn Vân lại là fan trung thành của Vương Kiều Kiều, thậm chí còn là một thành viên có tiếng trong hội fan. Một mình Tôn Vân vốn không đủ khả năng thực hiện kế hoạch lớn thế này, vì cô ta vẫn chỉ là sinh viên, tiền tiêu vặt mỗi tháng cũng không nhiều. Trong hội fan còn có người khác hỗ trợ, nên vừa nghĩ đến đó, Tôn Vân lập tức bỏ đi thẳng, không thèm quay lại. Việc đi lấy thuốc giải rượu chỉ là cái cớ.

Sau khi Tôn Vân rời đi, Phương Tình cũng chẳng bận tâm nhiều. Cô biết chắc Tôn Vân sẽ không quay lại. Vào quán bar, cô uống liên tục, để cồn làm tê mỏi toàn thân. Giờ đầu óc vẫn lâng lâng, bụng vốn rỗng lại càng khó chịu, chua loét dâng lên, khiến cô không chịu nổi mà lại cúi xuống bồn rửa nôn khan.

“Ọe…”

Không biết đã bao lâu trôi qua, Phương Tình chỉ cảm giác như sắp nôn ra cả mật, hai chân đứng cũng run rẩy. Điều duy nhất may mắn là rất ít người bước vào nhà vệ sinh này. Cô đoán mấy người đi ngang cũng bị mùi mà cô gây ra xua chạy hết.

Cô chống một tay lên bồn rửa, sợ ngã xuống, vòi nước vẫn chảy ào ào, xen lẫn tiếng nôn khan thỉnh thoảng vang lên. Nước bắn lấm tấm lên gương trước mặt. Đèn cảm ứng trong nhà vệ sinh lúc sáng lúc tắt, khiến giữa sáng và tối đan xen. Trong khoảnh khắc, Phương Tình thoáng thấy hình bóng một người đàn ông cao lớn đứng ở cửa.

Cô dụi mắt nhìn kỹ. Dáng người cao, khói thuốc mờ mịt bao quanh, không thấy rõ mặt. Người đàn ông lười nhác dựa vào tường, ngón tay kẹp điếu thuốc lóe sáng đốm vàng. Khi cô ngẩng đầu nhìn sang, anh ta cất giọng trầm, khàn và đầy lười biếng:

“Thế nào… có thai à?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play