Sáng sớm, chuông báo thức reo. Phương Tình trở mình, đợi đến khi báo thức reo lần thứ hai mới vươn vai, chậm rãi chui ra khỏi chăn. Lúc này vừa qua 6 giờ rưỡi. Một tia nắng ban mai lọt qua khe hở rèm cửa chiếu vào phòng, soi sáng chậu trầu bà đặt bên cửa sổ, khiến nó cũng như bừng sức sống.

Hôm trước, khi chuẩn bị rời bệnh viện, ở cửa thang máy, cô tình cờ gặp Bùi Trắc. Sau đó, để “làm màu” trước mặt anh, cô giả vờ khập khiễng, đi vài bước lại loạng choạng. Mỗi lần nhớ đến vẻ mặt lúc ấy của Bùi Trắc, ánh mắt pha chút ý cười, khóe môi cong cong, còn nói đùa:

“Có lẽ tôi nên kiến nghị bệnh viện trang bị thêm ghế trong nhà vệ sinh, nếu không sẽ như cô, ngồi xổm lâu quá lại không đi nổi, bệnh viện sẽ gặp rắc rối lớn đấy.”

Lúc đó, Phương Tình chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống, không bao giờ ló đầu ra nữa.

Thời tiết giữa tháng mười đã se lạnh, quần dài và áo tay dài là trang phục cơ bản. Hôm ấy, tuy dậy sớm nhưng theo lý thì không đến mức toát mồ hôi. Thế nhưng khi Bùi Trắc đến gần, anh lấy khăn lụa trong túi lau mồ hôi trên trán cô. Vừa mỉm cười, hầu kết khẽ nhúc nhích, anh bật ra một tiếng cười nhẹ. Khoảnh khắc đó, mặt Phương Tình bỗng đỏ bừng.

Sau đó, khi trở lại phòng bệnh và kiểm tra toàn diện, kết quả cho thấy không có vấn đề gì. Tuy đi đứng vẫn chưa vững, nhưng bác sĩ cũng không nói thêm, còn Bùi Trắc dù hơi nhíu mày cũng không hỏi nhiều.

Dậy xong, việc đầu tiên là rửa mặt, rồi ăn sáng. Cháo được nấu sẵn từ hôm trước bằng nồi cơm điện, chỉ cần hâm lại. Kèm theo vài lát bánh mì nướng, trứng chiên, sữa bò ấm, thêm chút salad rau tự làm, bữa sáng đơn giản mà đầy đủ dinh dưỡng.

Hiện tại, Phương Tình đang ở căn hộ đối diện nhà Bùi Trắc. Mấy hôm trước, cô kéo hai vali mật mã chuyển đến đây, thành hàng xóm của anh.

Chuyện ở trước cửa quán bar hôm trước bị đám lưu manh vây, rồi bị phóng viên chụp trộm, mãi đến hôm sau mới bắt đầu lan truyền trên mạng. Vì cái tên “Phương Tình” thường bị gắn với đủ loại tin đồn liên quan đến các “tiểu hoa” đình đám của giới giải trí, nên khi có chuyện, nhiệt độ bàn tán lập tức cao hơn hẳn tin tức xã hội bình thường. Các tài khoản mạng và trang tin thi nhau đăng tải, chia sẻ, bình luận.

Chỉ trong một đêm, từ khóa “Tiểu thư Phương thị bị đuổi khỏi nhà”, “Vị thành niên lui tới quán bar, tán tỉnh đàn ông”, “Ông nội mất chưa trăm ngày”... đồng loạt leo lên top ba tìm kiếm của Weibo. Thậm chí còn kèm thêm mấy chữ như “Yêu sớm”, “Đánh nhau”, rồi quy chụp thành định tội.

Chẳng ai bỏ thời gian tìm hiểu sự thật. Mạng xã hội chỉ toàn những lời mỉa mai, chửi rủa. Có người còn viết:
“Trời ạ, chưa trăm ngày ông mất mà đã vào quán bar uống rượu. Thời nay bọn trẻ chơi ghê thật! Tôi mà có con gái như vậy, tôi cũng đoạn tuyệt cha con!”

Tóm lại, lần này Phương Tình “nổi” thật, nhưng là nổi vì bị chửi từ trong ra ngoài, toàn mạng hầu như chẳng ai bênh vực.

Những bức ảnh đời trước của cô, trang điểm đậm, ăn mặc bắt mắt cũng bị đào lại và lan truyền khắp nơi. May mắn là hôm đó, dù Bùi Trắc cũng bị chụp, nhưng đa phần chỉ lộ bóng lưng hoặc góc nghiêng, lại thêm ánh sáng lúc chạng vạng nên chưa bị nhận ra.

Dạo này, ngoài việc xuống lầu mua đồ thiết yếu và nguyên liệu nấu ăn, cô hầu như chỉ ở nhà. Cái dáng đi khập khiễng trước đây giờ đã ổn định trở lại. Lần ra ngoài xa nhất là khi đến đồn công an để cung cấp lời khai và nộp phác họa chân dung năm tên côn đồ hôm đó.

Ở kiếp trước, sức khỏe Phương Tình vốn yếu, phải thường xuyên nằm viện, không thể học tập và làm việc như người bình thường. Tuy vậy, cha mẹ vẫn thuê gia sư dạy cô đọc chữ. Vì sức khỏe hạn chế, vẽ tranh trở thành thú vui duy nhất cô kiên trì theo đuổi. Mấy hôm trước, sau khi ra viện, cô đã bắt tay vào vẽ lại chân dung đám lưu manh, hy vọng đây sẽ là chìa khóa phá vụ việc lần này.

Sau khi lướt mạng một lúc, Phương Tình đặt điện thoại xuống, lên máy chạy bộ trong phòng khách, chọn chế độ đi bộ chậm và vừa đi vừa suy nghĩ. Cô không bận tâm nhiều đến lời khen chê trên mạng, có lẽ vì bản thân vốn không phải “Phương Tình” thật sự của thế giới này. Nhưng để người khác mặc sức bôi nhọ nguyên chủ như vậy thì tuyệt đối không thể chấp nhận.

Mấy ngày nay, điều Phương Tình để tâm nhất là chuyện nguyên chủ khi rời nhà đã mang theo chiếc rương mật mã chứa đầy quà sinh nhật. Quà mà ông nội Phương tặng nguyên chủ khi cô tròn 17 tuổi là một hộp trang sức gỗ đàn kiểu giả cổ. Nói là “giả cổ”, nhưng Phương Tình lại nghiêng về khả năng đây thật sự là một món đồ cổ. Chỉ tiếc, cô không am hiểu lĩnh vực này.

Mấy hôm trước, khi mở hộp trang sức đó, cô phát hiện ở bên trong có một vách kép bí mật, giấu chìa khóa và một con dấu cùng vài món lặt vặt khác. Thì ra, ông nội Phương đã dùng danh nghĩa nguyên chủ để mở một két an toàn tại ngân hàng. Phương Tình cố gắng lục tìm trong trí nhớ của nguyên chủ nhưng hoàn toàn không thấy dấu vết gì liên quan.

Nói cách khác, nguyên chủ trước đây vốn không hề biết chuyện này, và ông nội Phương cũng chưa từng kể cho cô!

Giờ thì ông nội đột ngột qua đời vì đột quỵ, hẳn là không kịp để lại lời dặn dò nào. Cổ phần và tài sản trong tay ông vẫn chưa được phân chia. Theo luật, người thừa kế hàng đầu là Phương Quốc Đống, tất nhiên anh ta có quyền xử lý toàn bộ di sản. Nhưng chỉ riêng việc liên hệ luật sư để sang tên cổ phần, cộng thêm khối công việc hằng ngày của tập đoàn, cũng đủ để anh ta xoay không kịp. Lúc này, chắc chắn anh ta chẳng rảnh mà để tâm đến “đứa con gái bất hiếu” đã bị đoạn tuyệt quan hệ, cho dù trên mạng đang ầm ĩ thế nào.

Còn nam chính Phương Chấn Đình, khả năng cao sẽ bị gọi về tập đoàn Phương thị, vì Phương Quốc Đống chưa đủ năng lực gánh vác một tập đoàn lớn như vậy. Nữ chính dịu dàng biết điều kia thì có lẽ đang tận hưởng những ngày hạnh phúc nhất: trên mạng toàn là lời khen, chẳng ai bới móc, nửa cuối năm còn nhận một vai trong phim điện ảnh hiện thực, đủ để giúp cô giành giải Ảnh hậu. Còn gì hài lòng hơn thế?

Chỉ riêng Phương Tình, hay nói đúng hơn là nguyên chủ trước đây, đang sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng: ông nội thương yêu nhất đã mất, người thân trở mặt, bị cả mạng xã hội mắng chửi, chuyện gì cũng rối tung lên.

Phương Tình khẽ nhíu đôi mày thanh tú. Đúng lúc đó, trong phòng vang lên tiếng nhạc chuông. Cô dừng chạy bộ, bước xuống máy, nhấn nút nghe:

“Alo.”

“Xin chào, xin hỏi có phải cô Phương Tình không? Chúng tôi là cảnh sát nội thành Đông. Trước đây cô đã báo án, hiện tại chúng tôi đã tìm được người, cần cô đến để cung cấp thêm thông tin. Không biết cô có thể đến ngay bây giờ được không?”

Cùng lúc Phương Tình nhận được điện thoại của cảnh sát, ở căn hộ bên cạnh, Bùi Trắc cũng bị một cuộc gọi đánh thức.

“Bùi thiếu, tôi nói rồi, chuyện trên mạng xôn xao lâu vậy mà anh định mặc kệ sao? Người khác không biết, nhưng ai quen anh chỉ cần nhìn là nhận ra ngay trong bức ảnh. Để vậy hoài không tốt đâu.”

“Cậu gọi tôi sáng sớm chỉ để nói chuyện này à?” Giọng Bùi Trắc còn ngái ngủ, tóc rối nhẹ, từng sợi lòa xòa. Anh đứng dậy, tiện tay lấy chiếc khăn tắm trên giá đầu giường quấn ngang hông, để lộ làn da và cơ bắp săn chắc. 

“Chưa tới lúc. Bên Chính Nguyên thu thập chứng cứ thế nào rồi?”

“Làm sao tôi biết được, tôi đâu ở cạnh hắn." Tư Ký lầu bầu, rồi đổi sang đề tài khác với giọng đầy tò mò:

“Này, chuyện anh với cô bé nhà họ Phương… thật sự là loại quan hệ đó sao? Nhớ là cô ấy vẫn chưa đủ 18 tuổi đấy!”

Mấy hôm trước, Tư Ký cùng Khang Chính Nguyên đến trước cửa quán bar, tình cờ thấy Bùi Trắc và một cô gái trẻ cùng lên taxi. Tiếc là xe chạy nhanh, chỉ trong chớp mắt đã mất hút. Hôm sau, trên mạng xuất hiện vài tin tức kèm ảnh chụp, dù không thấy rõ mặt Bùi Trắc nhưng chỉ cần nhìn bối cảnh quen thuộc trước quán bar, cộng thêm bóng dáng, Tư Ký đã đoán ra ngay.

Bên kia điện thoại vẫn chờ, nhưng Bùi Trắc thản nhiên nói:

“Có người gõ cửa. Tôi cúp máy đây.”

Ở căn hộ đối diện, Phương Tình đáp lời cảnh sát:

“Được, tôi sẽ qua ngay.”

Cúp máy, cô nhanh chóng thu dọn để ra ngoài. Khi đến gần cửa thang máy, cô chần chừ một lúc, rồi quay lại, gõ cửa phòng bên cạnh.

Dù sao cô cũng chỉ là một cô gái chưa tròn 18 tuổi, đối phương lại là năm gã đàn ông trưởng thành. Tốt nhất nên có thêm người đi cùng. Hơn nữa, hôm đó Bùi Trắc cũng có mặt. Dù lần này chưa chắc tìm được bằng chứng chứng minh cô bị hãm hại, nhưng ít nhất có thêm người sẽ tăng sức răn đe.

Cô vừa gõ cửa không lâu, bên trong đã vang lên tiếng bước chân. Cửa mở ra, và vẻ mặt vốn bình tĩnh của Phương Tình lập tức biến thành ngỡ ngàng.

Bùi Trắc đứng đó, tóc hơi rối, trên chân là đôi dép lê, tay vẫn cầm điện thoại. Anh chẳng mặc gì ngoài chiếc khăn tắm quấn ngang hông. Cơ bụng săn chắc không chút mỡ thừa, bên dưới là đôi chân dài rắn rỏi. Đường xương quai xanh rõ rệt, hầu kết gợi cảm, cằm hơi lún phún râu xanh. Chỉ một thoáng mắt chạm mắt, Phương Tình lập tức quay mặt sang hướng khác, cảm thấy má mình nóng bừng.

“Sao? Vừa lòng với những gì mình thấy à?” Anh hỏi bâng quơ.

Cô không dám trả lời, càng không dám nhìn thẳng vào anh. May mắn là Bùi Trắc chỉ trêu một câu rồi mở cửa rộng hơn:

“Vào đi, tôi đi thay đồ.”

Do dự một chút, Phương Tình cũng bước vào.

Hai căn hộ đối diện có kết cấu giống hệt nhau, đến cả cách bày trí cũng tương tự. Chỉ là phòng của Bùi Trắc ít nội thất hơn, tạo cảm giác trống trải. Cô ngồi xuống sofa phòng khách, trong khi anh vào phòng tắm.

Không đến mười lăm phút sau, Bùi Trắc đã bước ra. Rõ ràng anh vừa tắm xong, tóc còn ướt, chỉ quàng một chiếc khăn lên đầu, cử chỉ tùy ý, nhưng không hiểu sao trong mắt Phương Tình lại có chút… đẹp trai.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play