Thượng Văn Văn cảm thấy mãn nguyện khi cùng đối tượng xem mắt, Hà tiên sinh, đi đến Cục Dân Chính nhận giấy chứng nhận kết hôn, hy vọng sau này sẽ không còn bị thúc giục cưới xin, chồng thì thường xuyên đi công tác, cuộc sống hôn nhân sẽ yên ổn…

Hai tiếng sau, Hà tiên sinh lại xuất hiện, trên mặt treo nụ cười gian xảo như vừa thực hiện được chuyện xấu:
“Văn Văn, em nhìn xem anh, có thấy quen mắt không?”

Người này…

Hồi cấp ba, hắn hại cô bị làm trò trước mặt toàn trường, phải đọc thư tình công khai!
Khiến cả thời đại học của cô đều ở trong trạng thái “đã có bạn gái” nên không ai dám tán!

Cảnh! Văn! Anh chờ đấy, bà đây sẽ không để yên đâu!

Sau khi kết hôn

Mỗi ngày, Hà tiên sinh đều lắc lư cái đuôi nịnh nọt:
“Vợ à, sao anh nỡ để em một mình cô đơn gối chiếc, nên anh không đi công tác nữa.”

Vẻ đáng thương:
“Hay là thứ bảy này mình đi xem phim nhé?”

Thượng Văn Văn lạnh lùng:
“Thấy chưa, đây là đồ lừa đảo!”

Một tên EQ thấp lại tự luyến, thích khoe giàu, không làm chuyện đứng đắn thì sẽ “chết” – nam chính
VS
Một “chị đẹp” trong mắt người khác vốn chín chắn, nhưng thật ra đã bị dồn đến phát điên và trở nên táo bạo, nữ chính.

Phương Tình cố gắng chớp mắt liên tục, trong không khí bắt đầu tràn ngập mùi thuốc lá. Cô vốn không thích mùi này, cảm giác như bị cay mắt, khóe mắt hơi nóng lên, bất giác nước mắt đã lấp đầy.

“Sao lại khóc nữa?”

Khi làn khói tan, thân hình một người đàn ông mới từ từ hiện ra. Hắn tùy tiện dập tắt điếu thuốc trong tay, dựa lưng vào tường rồi đứng thẳng, vẫn giữ dáng vẻ lười biếng. Ngay cả độ cong khóe miệng khi nhếch lên, Phương Tình cũng nhìn thấy rất rõ qua màn khói vừa tan.

Giọng nói của hắn trầm thấp dễ nghe, nhưng đuôi câu lại mang theo một cảm giác khó tả:
“Lần này tôi đến là để nói với em… chúng ta chia tay.”

Mỗi từ Phương Tình đều nghe hiểu, nhưng khi ghép lại thì lại thấy mơ hồ. Ký ức trong đầu như muốn nổ tung, những đoạn hồi ức nối tiếp nhau hiện lên. Và cái tên cuối cùng nổi lên trong đầu cô là Bùi Trắc.

Bùi Trắc, bạn trai tạm thời của cô gái này, hôm nay đến chỉ để nói lời chia tay. Thật ra, cô gái và Bùi Trắc chẳng hề thân thiết, việc quen nhau là do người lớn sắp xếp. Trong câu chuyện, Bùi Trắc xuất hiện rất ít, chỉ như một nhân vật nền. Địa vị của hắn rất cao, theo vai vế, Phương Tình phải gọi hắn là

“Thúc thúc~”

“Thúc thúc, chú có lái xe không, lát nữa chú đưa cháu về nhà nhé?”

Do uống quá nhiều rượu, lại cả ngày chưa ăn gì, cộng thêm vừa ói lâu trong nhà vệ sinh, giọng nói mềm mại kéo dài ấy nghe như một cục bông, trong âm điệu còn ẩn chút ủy khuất và yếu ớt.

Chẳng sợ trước mặt là hổ, sau lưng là sói, chỉ cần còn sống thì phải sống cho tốt, đó chính là ý nghĩa tồn tại của Phương Tình. Tôn Vân đã rời đi, còn trong đại sảnh quán bar, mấy “bạn bè” mà nguyên chủ từng gọi là thân thiết đều chẳng đáng tin. Ở nơi xa lạ, lại uống nhiều rượu như thế, khi gặp Bùi Trắc, cô chỉ nghĩ làm sao để anh ta đưa mình ra khỏi chỗ này.

Đứng ở cửa, người đàn ông yên lặng nhìn Phương Tình, trong mắt như ánh lên tia thích thú. Khóe miệng anh vẫn hơi cong nhàn nhạt, nhưng câu trả lời lại chắc chắn:
“Được.”

Giọng nam trầm vang lên như hòn đá rơi xuống mặt hồ trong lòng Phương Tình, khuấy động từng đợt gợn sóng. Việc Bùi Trắc đồng ý một cách sảng khoái khiến cô thật sự bất ngờ. Dù sao anh ta đến đây vốn là để nói chia tay, mà giọng nói khi nãy còn ẩn chứa ý châm biếm. Anh hẳn đã có chút chán ghét nguyên chủ, nói thích thì chắc chắn là không, vì thế sự kinh ngạc trong mắt Phương Tình bị anh nhìn thấy rõ ràng.

“Đi thôi.”

Buông một câu như thế, Bùi Trắc nghiêng người định rời đi. Ánh đèn hành lang hắt lên gương mặt nghiêng của anh, ngũ quan hoàn hảo, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, bên khóe môi vẫn là nụ cười nhạt, như có như không, cùng với đôi mắt…

Phương Tình vừa ngước nhìn vào đôi mắt sâu thẳm ấy thì ngực bỗng thắt lại. Rồi cô lại nghe tiếng thúc giục, mang theo chút trêu chọc:
“Sao vậy? Không đi à? Nhìn đến choáng váng rồi?”

Khuôn mặt nóng bừng, Phương Tình không dám đáp lại, cúi đầu “ừ” một tiếng, cũng không rõ là đồng ý chuyện gì. Cô xách túi đặt trên bồn rửa tay, chuẩn bị bước đi. Nhưng vừa nhấc chân chưa được nửa bước, cô lập tức thấy có gì đó không ổn cơ thể chao đảo, rồi mất kiểm soát ngã sang một bên. Trước mắt tối sầm lại, trong đầu chỉ kịp lóe lên một ý nghĩ: “Xong rồi!”

Tiếng nhạc chát chúa, tiếng hò hét ồn ào, trên sàn nhảy quán bar người chen chúc, tay chân vung loạn, trai gái trẻ tuổi tán tỉnh nhau. Nhưng chỉ cách một cánh cửa, bên ngoài lại như một thế giới khác.

Biển hiệu “Mị Quán Bar” sáng lập lòe giữa đêm. Đối diện quán bar là con đường lớn, xe cộ qua lại không ngừng, bánh xe nghiến trên mặt đường phát ra tiếng “rào rạo”. Trên vỉa hè, người đi bộ ngày càng đông. Trước cửa quán bar luôn có người ra vào, còn bên hông quán lại tụ tập một nhóm côn đồ nhuộm tóc nhiều màu, đang đứng hút thuốc.

Đám côn đồ này là bọn “anh chị” có tiếng ở khu vực này. Hôm nay chúng đứng chặn cửa là vì một mục tiêu đặc biệt, có người trả tiền thuê bọn chúng vây bắt một cô gái.

“Đại ca, sao nó vẫn chưa ra? Chẳng lẽ chạy mất rồi? Nếu vụ này hỏng là mất toi tiền đó.”

Tên tóc vàng hút xong điếu thuốc thì ném xuống đất, lấy chân dí thêm một cái, vừa sốt ruột vừa hỏi, nhưng mắt vẫn dán chặt vào cửa quán bar để không bỏ lỡ mục tiêu. Nghe hắn nói, cả bọn cũng bắt đầu nóng ruột. Dù sao lần này kẻ thuê rất hào phóng, vừa mở miệng là đưa ngay năm vạn, mà công việc cũng không khó, chỉ là chút trò trêu chọc: giữ cô gái lại, chụp vài tấm ảnh, rồi thả ra. Năm người chia đều, mỗi đứa bỏ túi một vạn, quá dễ ăn!

Dù vậy, bọn chúng vẫn không dám tự tiện hành động, mà chờ ý của người đàn ông tóc húi cua có vết sẹo trên đầu, đại ca của bọn chúng.

Một lúc lâu sau, gã sẹo mới rít một hơi thuốc rồi nói:
“Chờ thêm mười phút nữa. Nếu nó vẫn chưa ra, thì để thằng tóc vàng vào tìm.”

Được lệnh, tên tóc vàng lập tức cười nham nhở, hạ giọng chắc nịch:
“Yên tâm đi, đảm bảo lôi con bé ra bằng được!”

Nhìn hắn hớn hở, gã sẹo liền nhắc:
“Tao điều tra rồi, con bé này chưa đủ 18 tuổi, vẫn là vị thành niên. Nếu có chuyện, pháp luật xử nặng, dễ ăn án lắm. Lát nữa đừng làm quá, xong việc thì rút, không thì có ngày ngồi bóc lịch trong trại giam.”

Lúc này, Phương Tình vẫn không hay biết ở ngoài cửa quán bar đang có một nhóm lưu manh chực sẵn để tìm cô. Cô vừa bước ra được hai bước thì cơ thể mất kiểm soát, nghiêng hẳn sang một bên. Ngay lập tức, đầu óc cô trở nên choáng váng, trước mắt tối sầm lại. Bên cạnh chẳng có gì để bám vào, cô chỉ biết — tiêu rồi!

Nếu lần này ngã thật, dù chỉ trầy xước da thôi thì cũng xem như còn may. Lỗi là ở cô: kiếp trước vì nằm liệt quá lâu, đôi chân đã sớm không còn vững, dù mấy hôm trước có tập đi lại nhưng vẫn chưa hồi phục. Hơn nữa, cả ngày chưa ăn gì, lại uống nhiều rượu, rồi nôn trong nhà vệ sinh một hồi lâu, đến người khỏe cũng chịu không nổi, huống gì là cô.

“Xong rồi, xong rồi…”

Phương Tình nhắm mắt, chờ cảm giác đau khi cơ thể tiếp đất. Nhưng chờ mãi vẫn không thấy lạnh lẽo hay đau đớn, mà là… một cảm giác rắn chắc, ấm áp, không giống mặt đất cứng ngắc, mà giống như… cơ bắp đàn ông. Mặt đất biết tỏa nhiệt sao? Không thể nào!

“Đúng là phiền phức!”

Giọng nam trầm từ trên đầu vang xuống khiến Phương Tình lập tức rụt tay lại, da đầu căng thẳng. Chẳng lẽ Bùi Trắc đang giận?

“Xin lỗi, tôi không cố ý.”

Cô ngượng ngùng nói, ánh mắt lảng đi, không dám nhìn thẳng. Dù đầu óc còn choáng, trước mắt như có những ngôi sao nhỏ quay vòng, cô vẫn cố tách ra, bám tay vào bồn rửa để đứng vững. Nhưng thử bước đi, đôi chân lại chẳng nghe lời.

Bùi Trắc quan sát từng động tác của cô, nhướng mày hỏi:
“Sao, đi không nổi à?”

Phương Tình không trả lời cũng chẳng phủ nhận, chỉ quay mặt sang hướng khác. Trong gương, cô thấy khuôn mặt mình đỏ hồng, mắt sáng long lanh, môi cũng đỏ mọng. Nước da trắng mịn, trông khỏe mạnh hơn hẳn so với dáng vẻ xanh xao bệnh tật ở kiếp trước. Nghĩ đến cơ thể tàn tạ ngày xưa, lòng cô thoáng chùng xuống.

Thật ra, Bùi Trắc vốn không để cô vào mắt. Trong lòng anh, cô chỉ là một người quen xã giao. Dù hai người đã quen nhau hai tháng, nhưng tiếp xúc chẳng đáng kể. Anh vốn đến đây để nói lời chia tay, vì anh không thích tính cách thất thường, hay làm trò của cô. Anh cũng không định vì gia tộc mà hy sinh bản thân. Nhưng rồi cô lại nhỏ nhẹ gọi anh một tiếng “chú”… Giọng điệu mềm mại ấy khiến anh thay đổi ý định.

Cả hai im lặng. Phương Tình cắn môi, nét mặt thoáng chút bướng bỉnh. Thôi, không nhờ anh nữa, tự mình đi! Cô cố nhích từng bước, nhưng chưa kịp bước ra thì nghe tiếng anh thở dài. Ngay sau đó, cơ thể cô bỗng nhẹ bẫng — bị bế lên!

Kiếp trước, ngoài cha ruột, cô chưa từng để đàn ông nào khác ôm mình. Cô hoảng hốt, theo phản xạ vòng tay qua cổ anh, rồi mới đổi sang bám vào áo. Bùi Trắc đi được hai bước thì dừng lại, im lặng nhìn cô. Cô ngơ ngác chưa hiểu, thì anh khẽ cười, ánh mắt ôn hòa hơn trước, rồi cúi xuống:

“Thu chân lại.”

Lúc này cô mới nhận ra chân mình đang duỗi thẳng, chắn ngang lối ra hẹp của nhà vệ sinh. Ngượng ngùng, cô lập tức co chân lại, đầu gối gập vuông góc với mặt đất.

“Ngoan lắm ~”

Thấy anh cười, cô bỗng giật mình, rồi ngoan ngoãn tựa đầu vào ngực anh, im thin thít.

Quán bar đông người, ồn ào, anh bế cô đi thẳng ra ngoài. Lúc ngang qua một bàn ghế lô, bước chân anh khựng lại một chút nhưng rồi vẫn đi tiếp như không có gì. Ra đến bên ngoài, tiếng ồn biến mất, không khí cũng dễ chịu hơn hẳn. Vì bị anh ôm nên tầm mắt của cô thấp xuống, không thấy được nhóm lưu manh đang canh trước cửa quán bar, vừa thấy họ liền ra hiệu cho nhau rồi tiến lại gần.

Đi được một đoạn, cô ra hiệu cho anh đặt mình xuống, vì dạ dày bắt đầu quặn lại. Cô ngồi xổm bên đường, nôn khan nhưng chẳng ra được gì. Đến khi cảm thấy đỡ hơn, cô ngẩng lên nhìn anh như muốn nói “đi thôi”. Nhưng ngay lúc ấy, cô mới phát hiện hai người đã bị một nhóm người vây kín.

Một gã tóc vàng huýt sáo, cười nham nhở:
“Ơ, em gái, muốn đi chơi với mấy anh không? Đêm nay tiền thưởng bọn anh bao hết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play