Nhưng rất nhanh, tiếng gió lại lần nữa vang lên.
Chuyện sau đó đương nhiên không cần hắn nhọc lòng, hắn đã làm tốt những gì mình nên làm, liền toàn tâm toàn ý dồn vào công việc của mình, thỉnh thoảng còn nói chuyện phiếm vài câu với Đại Dã, dường như hoàn toàn không để chuyện này trong lòng.
Một ngày bận rộn lại kết thúc, vì gần đây trời rất lạnh, cậu mấy hôm nay không đến trấn trên, Thích Sơn Châu tự nhiên cũng không cần đến trấn trên đón cậu, trực tiếp chạy về thôn.
Tối nay gió lạnh thấu xương, dù ở trong xe ngựa cũng có thể cảm nhận được hơi lạnh dày đặc từ bốn phương tám hướng ùa vào, như muốn đóng băng cả xương cốt con người.
Từ xa, hắn đã thấy một vệt ánh sáng nơi cửa nhà.
“Thích Sơn Châu!” Quý Thời Ngọc trông thấy hắn liền cất giọng gọi, bên cạnh có Nguyên Mãn cầm đèn.
“Vào nhà mau!” Hắn giơ tay về phía cậu, quất roi lên mông ngựa, rất nhanh đã phi tới trước cửa. Hắn nhanh nhẹn xuống ngựa, chạy chậm tới trước mặt Quý Thời Ngọc, “Bên ngoài trời lạnh lắm, ra đây làm gì!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT