Quả thực không phải ai cũng có thể tùy tiện nhặt về, Vu Thật này thân phận bất đồng, Thích Sơn Châu kiếp trước đã vô tình biết được. Chỉ là hiện giờ, hắn không thể dễ dàng nói ra, không ngờ chỉ tùy tiện tìm một lý do lại bị Quý Thời Ngọc nhìn thấu.
Thích Sơn Châu nhất thời không biết nói thế nào, hắn không thể bắt Quý Thời Ngọc phải tin tưởng hắn một cách mù quáng được.
“Nói đi, cho ngươi cơ hội để gạt ta đó!” Cậu dùng mũi chân nhẹ nhàng đá cẳng chân hắn, “Ngươi nói cho ta, hắn có lợi gì? Ta không tin ngươi là phát thiện tâm.”
Thích Sơn Châu không muốn tùy tiện lấy cớ qua loa cho xong, bèn nói nước đôi: “Hiện giờ thật sự chưa thể nói ngay với ngươi, nhưng hắn chắc chắn có ích, cho nên ta phải giúp hắn một tay.”
Nghe vậy, Quý Thời Ngọc nghiêm túc hẳn lên, cậu gật đầu: “Vậy ta hiểu rồi. Ngươi đã thấy hắn hữu dụng thì cứ giữ lại, dù sao cũng chỉ là cho hắn miếng cơm thôi mà.”
“Được. Vất vả cho ngươi ban ngày phải làm thêm một chút đồ ăn. Đừng quá nuông chiều hắn, ngày thường nếu có việc cũng có thể sai hắn làm, cứ coi hắn như thân thích trong nhà là được, đối với bên ngoài thì cứ nói là họ hàng xa.” Thích Sơn Châu dặn dò.
Quý Thời Ngọc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, rồi thêm một đôi đũa nữa lên bàn. Thấy ý tứ Thích Sơn Châu là sẽ không để Vu Thật ở trong căn nhà mới, nhưng hình như cũng không cần tới nhà lý trưởng. Cả nhà đã dọn sang nhà mới, vậy căn nhà cũ trước đây vẫn có thể để hắn ở lại. Ban ngày tới nhà làm việc cũng được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play