Bất kể là vác bao lớn trên trấn, hay là làm thuê trong nhà phú hộ, đều không nhẹ nhàng và kiếm được nhiều bằng việc làm trong huyện nha. Dù sao huyện lệnh đã vài lần tìm hắn, tất nhiên sẽ cho một khoản tiền tiêu vặt không tồi.
Chỉ là Thích Sơn Châu thật sự lo lắng cho Quý Thời Ngọc. Đồng ruộng đều là chuyện nhỏ, có thể trồng thì trồng, trồng không được cùng lắm thì mua lương thực mà ăn.
Nhưng nếu hắn không ở nhà, Quý Thời Ngọc tất nhiên sẽ sốt ruột hoảng hốt, với cái thân thể nhỏ bé ấy, lại phải xen vào chuyện đồng ruộng, còn phải về nhà nấu cơm, thêm vào việc tâm tư tích tụ, sợ là không quá hai ngày đã đổ bệnh.
Quan trọng hơn là, hắn hoàn toàn không yên tâm.
Chỉ cần có một chút khả năng, hắn cũng không thể để Quý Thời Ngọc và Thích Ngư phải vất vả lao động trong nhà.
Chuyện này vẫn chưa đi đến đâu.
Quý Thời Ngọc đương nhiên phải thừa nhận cậu không có bản lĩnh gì, cũng không ăn được khổ, nên nếu Thích Sơn Châu muốn đi, cậu cũng sẽ ủng hộ đối phương và lo liệu tốt mọi công việc lớn nhỏ trong nhà.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play