Cái hộp gỗ tinh xảo đựng gạo trắng và đồ ăn có thịt, được đậy kín. Hơi nóng không thể thoát ra, mà mùi thơm cũng không thể bay đi.

Quý Thời Ngọc đứng trước cửa căn nhà gỗ, hơi cất giọng: “Ngư ca nhi? Ngươi ở nhà không?”

Tự nhiên là cậu biết Thích Ngư ở nhà, gọi như vậy là để lỡ có ai vô tình nhìn thấy, cũng không đến mức nói những lời khó nghe. Đồng thời cũng là để đề phòng người đàn ông kia lại ăn mặc không chỉnh tề mà đi ra.

Rất nhanh, nghe thấy tiếng cậu, Thích Ngư liền chạy ra, đúng như một chú cá nhỏ, vẫy đuôi bơi đến trước mặt cậu.

“Ca ca xinh đẹp tìm ta à?” Thích Ngư ngửa đầu nhìn cậu, gương mặt bầu bĩnh nở thành một đóa hoa, “Ca ca ta đang nấu cơm, ngươi có muốn ở lại ăn không?”

“Thật khéo, mẹ ta nấu nhiều đồ ăn. Ngươi cầm vào ăn cùng ca ca ngươi đi, còn có cả màn thầu trắng lúc trước ngươi đã ăn nữa.” Quý Thời Ngọc nhét hộp đồ ăn vào tay cậu bé, dặn dò, “Cầm cho cẩn thận nhé, lát nữa ăn xong, rửa sạch sẽ rồi đưa lại đây là được.”

Nói rồi, không đợi Thích Ngư kịp phản ứng, cậu liền quay người rời đi.

Nhà hắn khổ như vậy, lại không có trưởng bối lo liệu mọi việc lớn nhỏ trong nhà, thật là muốn khổ sở. Ai mà gả cho hắn, thật sự là phải chịu tội.

Quý Thời Ngọc hoàn thành nhiệm vụ được giao, vội vã về nhà. Đồ ăn đã dọn ra bàn, cả gia đình đang chờ cậu.

“Về rồi đấy à, ăn cơm đi.”

“Tiểu Hoan Nhi ăn nhiều vào. Suốt ngày chạy ngoài đồng, ngươi ở nhà thêu thùa cũng được mà.”

“Ta không cần!”

Một bên vô cùng náo nhiệt, còn căn nhà gỗ bên cạnh lại yên tĩnh quá mức.

Thích Sơn Châu đã sớm biết Quý gia sẽ rất chiếu cố họ, nhưng không ngờ thịt biếu đi lại được trả lại một ít. Hắn lập tức nghiêm mặt dặn dò Thích Ngư không được tùy tiện nhận những thứ quý giá như vậy nữa.

Gà rừng thì còn tạm được, nhưng lại còn có gạo và màn thầu trắng, đều là những thứ cực kỳ quý giá. Người nông thôn một năm ăn một lần đã là tốt lắm rồi, sao có thể ngày nào cũng nhận của người ta!

Thích Ngư bĩu môi, trong mắt rưng rưng nước mắt. Người ta có lòng biếu, sao lại nói không nhận là không nhận đâu? Đã rất lâu rồi cậu chưa được ăn những món ngon như vậy…

“… Ngươi muốn ăn gì, ngày mai ta mang con mồi ra trấn trên bán, sẽ mua về cho ngươi.” Thích Sơn Châu không giỏi dỗ dành trẻ con. Hơn nữa Thích Ngư là tiểu ca nhi, mọi chuyện đều không thể quá thân mật, nếu không sẽ bị người ta nói xấu.

“Không có đâu.” Thích Ngư lắc đầu. Tình hình trong nhà cậu vẫn biết. Ca ca dù bán được nhiều con mồi, cũng chỉ đủ cho họ ăn uống. Hơn nữa, sau này ca ca còn phải lấy vợ, cần phải tiết kiệm tiền.

Không thể tiêu xài lung tung, họ chỉ cần ăn no là được rồi.

Thích Sơn Châu không nói thêm gì nữa. Để ngày mai ra trấn trên bán con mồi rồi tính. Gạo và bột mì thì phải mua một ít. Hắn cũng vừa trở về không lâu, trong nhà thiếu đồ vật thật sự nhiều, không trách Thích Ngư đói bụng phải sang nhà bên cạnh tìm ăn.

Sáng sớm, trời chưa sáng hẳn, Thích Sơn Châu đã vác đòn gánh đi về phía trấn trên. Khi ra cửa, hắn thấy nhà Quý gia vẫn chưa có động tĩnh, liền biết họ vẫn chưa dậy. Hắn không nhìn nhiều, nhanh chóng rời đi.

Vốn định đi vệ sinh, Quý Thời Ngọc khi thấy hắn nhìn sang, theo bản năng cậu ngồi xổm xuống. Nhìn thấy đối phương đi sớm như vậy, cậu không khỏi cảm thán, một người đàn ông đáng sợ như thế lại rất cần mẫn.

Không kịp nghĩ nhiều, cậu vội vã đi về phía nhà xí.

Trở lại, cậu không còn buồn ngủ nữa. Thấy trời sắp sáng, cậu dứt khoát đi vào bếp đun nước nấu cháo, tiện thể dọn sẵn những nông cụ mà cha mẹ sẽ dùng ngoài đồng.

“Tam ca, huynh đang làm gì đấy?” Quý Thời Hoan dụi mắt đi ra từ trong phòng. Nàng trợn tròn mắt kinh ngạc, “Tam ca huynh đang nấu cơm sao?”

“Chỉ là nấu cháo thôi mà…” Ngay cả Quý Thời Ngọc cũng có chút ngượng. Thường ngày làm bộ quá giỏi, làm chút việc nhỏ đều được khen ngợi.

Quý Thời Hoan lập tức chạy vào bếp, một bếp có hai nồi, một nồi là nước ấm, một nồi là cháo đang sôi ùng ục.

Ngoan ngoãn, tam ca thật sự đã trưởng thành rồi!

Nàng vui vẻ nói: “Chẳng trách mẹ nói nên mai mối cho tam ca. Huynh muốn gả cho người như thế nào? Tam ca phải gả cho người có tiền làm chính quân, nếu không sẽ phải chịu khổ.”

Quý Thời Ngọc cười nhẹ. Có tiền thật sự là tốt, nhưng nếu gặp phải người như Thôi Trí Minh, chẳng phải sẽ lại chịu tội một lần nữa sao?

Vẫn là như mẹ nói, chỉ cần là người thành thật, biết tiến tới là được.

“Miệng lúc nào cũng gả hay không gả, sớm muộn gì cũng mai mối cho ngươi xem.” Quý Thời Ngọc hừ nhẹ, “Đại ca còn chưa có vợ. Chúng ta đương nhiên không vội. Cũng không biết nhị tỷ giờ sống có tốt không.”

Nhị tỷ Quý Thời Tuyết đã gả chồng mấy năm trước. Vì là nàng tự mình thích, cũng không gả cho thương nhân nào, chỉ là một người dân bình thường quen biết ở trấn trên, nên cũng vì thế mà gả đi hơi xa một chút.

Trước khi dọn về thôn có gửi thư qua, cũng không biết giờ có nhận được không.

Quý Thời Hoan vội an ủi: “Nhị tỷ là người có chủ kiến, nàng nhất định sẽ sống rất tốt. Hơn nữa nàng còn phải chăm sóc cháu ngoại nhỏ, dù không thể hồi âm kịp thời cũng là chuyện bình thường, huynh đừng nghĩ nhiều quá.”

“Ừm, ngươi đi rửa mặt đi. Hôm nay ở nhà chăm sóc đại ca với ta nhé? Nương cũng nói không cần ngươi ra đồng nữa.” Quý Thời Ngọc đuổi theo sau lưng nàng nói, “Trong phòng ta còn có mỡ, ngươi cũng nên bôi một chút. Con gái nhà lành sao có thể thô kệch như vậy?”

“Làm ruộng rất thú vị mà, ta thích ở bên ngoài.” Quý Thời Hoan vừa hát líu lo vừa rửa mặt, bôi mỡ, nói thế nào cũng không nghe.

Quý Thời Ngọc không còn cách nào với nàng, đành phải đi xem nồi. Mọi người trong nhà đều thích ăn cháo nấu thật nhừ, nước cơm cũng đặc sánh và thơm ngon. Giờ xem ra vẫn còn thiếu chút lửa, nhưng cũng không vội, đợi cha mẹ dậy còn lâu mà.

Hắn lại nhẹ nhàng đến trước cửa phòng Quý Nham Phong lắng nghe động tĩnh. Nghe bên trong tựa hồ có động tĩnh, hắn liền nhanh chóng gõ cửa, thấp giọng: “Ca ca? Em vào nhé?”

Quý Nham Phong không nghĩ tới hắn sẽ tỉnh sớm như vậy, ngại với tình huống gấp gáp, liền nhanh chóng bảo hắn vào. Quý Thời Ngọc không hỏi nhiều lời, trực tiếp tiến lên đỡ hắn.

Rất nhanh, vợ chồng Quý gia cũng đã thức dậy. Nhìn thấy nước nóng đã đun và cháo đã nấu, thiếu chút nữa đã nghi ngờ Quý Thời Ngọc có phải bị bệnh hay không, cũng may là không.

Công việc đồng áng còn tính nhẹ nhàng, vợ chồng họ đều là những người yêu thương con cái, có thể không cho chúng làm, đều tận lực không cho chúng làm, đặc biệt là Quý Thời Ngọc. Từ nhỏ cậu đã là người kiều khí nhất nhà, tay bị xước da thôi cũng làm nũng hai ba ngày, nhưng hiện tại đều biết nấu cháo, xem ra là thật sự đã trưởng thành.

“Hoan tỷ nhi thì ta không lo, con bé này thông minh. Nhưng Ngọc ca nhi thì ta có chút lo lắng, nó kiều khí quá, ai có thể chịu được hắn?” Lý Tú Hà rầu rĩ, vừa gieo hạt vừa trò chuyện với Quý Đa Lâm.

“Con cháu đều có phúc của con cháu. Giờ nghĩ mấy chuyện này cũng vô dụng. Chỉ là phải xem cho A Phong, nó cũng hai mươi rồi, đợi chân nó lành, phải nắm bắt.” Quý Đa Lâm nói tiếp.

Người bình thường trong gia đình những chuyện này đều là đàn bà quản, đàn ông sẽ không nhọc lòng những việc này, nhưng Quý gia bất đồng. Vợ chồng họ tình cảm sâu đậm, hòa thuận, đa số mọi việc đều phải bàn bạc, đối đãi với con cái cũng rất tôn trọng. Bởi vậy mới có thể nghe lời đề nghị của Quý Thời Ngọc mà trở về ở nông thôn.

Con trai nhà khác nếu bằng tuổi Quý Nham Phong đã sớm có con cái rồi, cũng chỉ có hắn, nhiều năm buôn bán bên ngoài. May mắn là hắn kiếm được bạc đều tiết kiệm, đủ để lấy vợ.

Lý Tú Hà đem việc này ghi tạc trong lòng, tốc độ gieo hạt cũng nhanh hơn nhiều.

Quý Thời Ngọc như thường lệ ở trong nhà chăm sóc Quý Nham Phong. Chân đại ca bị gãy xương, dưỡng lành là có thể giống như từ trước, nhưng không thể có nửa điểm qua loa. Vì vậy, cho dù hắn có thể nhảy đi, Quý Thời Ngọc cũng không chịu.

Thích Ngư tỉnh lại ăn cơm xong liền đến Quý gia tìm Quý Thời Ngọc, không chỉ cùng hắn chơi, còn sẽ giúp hắn làm chuyện đơn giản. Ai không rõ, đều sợ muốn cho rằng hắn cũng là hài tử Quý gia.

“Ca ca ngươi cơm trưa trước có thể về không?” Quý Thời Ngọc quay đầu xem hắn, “Không bằng cơm trưa cứ ở chỗ này ăn, có màn thầu trắng ngươi thích.”

“Ca ca có thể về, ta không thể lúc nào cũng ăn cơm nhà ca ca xinh đẹp. Ca ca nói như vậy không tốt, ta cũng biết, lương thực đều rất quý giá.” Thích Ngư cười nói, nhưng thật ra cũng không không vui.

Quý Thời Ngọc lại có chút phản cảm, bất quá chỉ là cho đệ đệ ở nhà hắn ăn bữa cơm mà thôi, còn muốn ngăn cản như vậy. Nếu là thật thiếu miếng ăn này, bọn họ căn bản sẽ không mở miệng mời.

Nghĩ đến những con mồi ngày hôm qua hắn đưa tới, sợ là không muốn lại đưa những con mồi đó tới, cho nên cũng không cho Thích Ngư tới trong nhà hắn ăn cơm!

Quý Thời Ngọc hừ hừ hai tiếng. Tuy hắn còn muốn khuyên, nhưng nếu là có người kêu hắn không nghe lời ca ca, hắn cũng không muốn, cho nên rất lý giải tâm tư của Thích Ngư, liền không lại kiên trì.

Bên kia

Chính trực mùa xuân, những người trong gia đình ăn cải bắc thảo đều đã chán ngấy, liền muốn ăn chút món hoang dã tươi mới. Bởi vậy, con mồi của Thích Sơn Châu bán rất chạy, chỉ là có mấy con bị thương nặng, phải bán giá thấp.

Nhưng dù vậy cũng là một khoản thu nhập xa xỉ.

Có tiền bạc, hắn liền nhanh chóng đi đến tiệm gạo. Một hai thăng gạo và bột mì căn bản không đủ ăn, hắn liền dứt khoát cộng mua một đấu, 150 văn liền như vậy không còn, hơn nữa những vật dụng khác trong bếp cần dùng, đổi đi đổi lại số tiền đồng kiếm được từ việc bán con mồi liền tiêu gần một nửa.

Cũng may mắn là những thứ mua hôm nay có thể ăn dùng hồi lâu, nhưng thật ra không cần lại khẩn trương.

Nguyên bản muốn trực tiếp về nhà, nhưng nghĩ đến Thích Ngư, hắn vẫn xoay người vào một cửa hàng bán bánh ngọt. Mấy thứ này quý lắm, ba bốn khối bánh ngọt đều có giá bằng hai thăng gạo.

Mua xong những thứ cần thiết, hắn lúc này mới cõng đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Hắn là một người đàn ông cao lớn uy mãnh, đi trên đường cũng rất dễ thấy, càng không nói đến việc hiện tại còn cõng mấy thứ này, lập tức liền khiến nha sai trong tuần kiểm phòng nhìn lại đây.

“Là huynh đệ Thích gia đấy à!” Nha sai nhanh chóng bước đến trước mặt hắn, nhìn thấy hắn khi mặt đều cười thành hoa, “Ngươi mua mấy thứ này, ta thiếu chút nữa không nhận ra.”

Đổi làm người khác, nhìn thấy nha dịch sợ đều phải hù chết, nhưng Thích Sơn Châu lại không sợ. Hắn là người đi tòng quân trở về, chờ huyện nha thống kê kết thúc, còn sẽ cho hắn cấp ruộng đất, làm hắn có thể trồng trọt nuôi sống gia đình, có chút may mắn, còn có sẽ được miễn thuế lương thực.

Khi trở về, hắn từng đến huyện nha đưa tin, những nha dịch này gặp qua hắn cũng là bình thường.

Thích Sơn Châu gật đầu: “Đại nhân có việc?”

Nha dịch nhanh chóng xua xua tay: “Ta sao có thể gánh nổi xưng hô này, ta là nhớ kỹ lúc trước nghe nói huyện lệnh nói muốn cho ngươi đi huyện nha làm việc, nhìn thấy ngươi liền hỏi hỏi.”

“Ta đã cự tuyệt.” Thích Sơn Châu nói.

“Cự tuyệt?” Nha dịch trừng lớn đôi mắt, đây chính là việc có thể cùng Huyện lão gia đáp thượng tuyến, cư nhiên liền cự tuyệt?!

Thích Sơn Châu không để ý tới hắn kinh ngạc, hướng hắn gật gật đầu: “Đi đây.”

“Có công phu tới trấn trên, nếu là có việc có thể tùy thời tìm ta!” Nha dịch đuổi theo hô to vào bóng dáng hắn, cũng không biết có phải ảo giác của hắn không, tổng cảm thấy huynh đệ này đi nhanh hơn.

Thích Sơn Châu xác thật muốn đi nhanh. Lại trễ chút trở về, Thích Ngư lại muốn đi nhà người khác cọ ăn cọ uống lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play