Khi vị Viện trưởng một lần nữa gõ cửa văn phòng, đã hơn mười phút trôi qua. Khương Chi Chi vẫn ngồi trên ghế, nhấp từng ngụm trà nhỏ, dáng vẻ thản nhiên, như con lợn chết không sợ nước sôi.
Làm người đã nhiều năm trong ngành giáo dục, Viện trưởng Trần rất quen thuộc với vẻ mặt này – những học sinh cứng đầu khi tìm được chỗ dựa sẽ bộc lộ sự bất cần, không thể nào uốn nắn.
Ánh mắt của ông lướt qua Khương Chi Chi, rồi dừng lại ở vị đại chỗ dựa của cô. Mặc chiếc sơ mi màu xám đậm, Bùi tiên sinh đang cầm một chiếc chén trà, dường như đang chìm trong suy nghĩ. Viện trưởng Trần thử thăm dò gọi một tiếng, đối phương vẫn còn xuất thần. Một người tinh khôn như Bùi tiên sinh lại có lúc lơ là như vậy ư?
Hơi ngạc nhiên, ông lại gọi một lần nữa: “Bùi tiên sinh, phụ huynh của Từ Ân Xán đã tới rồi. Ngài là phụ huynh của Khương Chi Chi đồng học, xem ngài có tiện gặp mặt không.” “Dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ, đồng học với nhau thì làm gì có mâu thuẫn. Hơn nữa, hai cháu vốn là bạn bè, chỉ vì lời qua tiếng lại mà nóng nảy một chút, chứ cũng chẳng có thâm thù đại hận gì. Hay là chúng ta hòa giải, để hai cháu bắt tay làm hòa nhé?”
Lời nói vừa dứt, người đàn ông ngồi ở ghế chủ vị mới từ từ thu lại ánh mắt, đặt chiếc chén trà xuống. “Bắt tay thì không cần.”
Khương Chi Chi tròn mắt. Ngay cả cô cũng hiểu rằng, “bắt tay làm hòa” trong lời Viện trưởng chỉ là một cách nói nhã nhặn, chứ không phải thật sự muốn họ nắm tay. Bùi Hạc Niên đã bị cô làm phiền quá nhiều, đến mức mắc cả chứng sợ tiếp xúc cơ thể rồi ư?
Viện trưởng Trần làm việc rất nhanh. Chẳng bao lâu, một người đàn ông mặc tây trang, mang giày da vội vã dẫn Từ Ân Xán vào phòng. “Bùi tiên sinh...” Đối phương vẻ mặt phong trần, mang theo thái độ lấy lòng, “Bùi tiên sinh, đây chỉ là hiểu lầm.” “Nhưng ngài yên tâm, thằng bé này tôi đã dạy dỗ rồi...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT