Chương 1
[Nhiều nam chủ, All in]

[Bạn là nữ phụ ác độc, ngu ngốc và nông cạn, ghen tị với nữ chính vạn người mê, và đang cố gắng quyến rũ toàn bộ dàn hậu cung của cô ấy.]

[Phản diện đại lão kiêu ngạo đang bị bạn đè lên giường, nam phụ học bá tăm tối đang quỳ gối chịu phạt trong phòng tắm.]

[Thanh mai trúc mã kiêu ngạo của bạn vừa bị bỏ thuốc và nhét vào tủ quần áo, trong khi thái tử gia giới giải trí, vị hôn phu của bạn, đang trên đường đến bắt gian.]

Giọng nói máy móc vô cảm vang lên trong đầu, khiến đôi mắt vô hồn của thiếu nữ đang quỳ trên giường chợt bừng sáng. Ngoài cửa sổ, một tiếng sấm vang dội xé toạc màn đêm, luồng gió ẩm ướt lùa vào qua khe cửa sổ, lướt qua mắt cá chân thon gầy của cô.

Theo tiếng “tít” báo hiệu, cơ thể thiếu nữ run lên bần bật, cô khẽ thở hắt ra. Giây tiếp theo, một giọng nói trầm thấp đầy giận dữ vang lên từ phía dưới: “Khương Chi Chi, em không muốn sống nữa à?”

Thiếu nữ vẫn còn hoảng hồn cúi đầu nhìn xuống. Trước mắt cô là một gương mặt sắc sảo và quý phái. Chiếc mũi cao thẳng điểm một nốt ruồi nhỏ màu trà, đôi mắt liếc nhìn cô đầy vẻ lạnh lùng nhưng cũng không kém phần quyến rũ.

Chiếc áo sơ mi lụa đen đã bị xé rách, để lộ phần ngực rắn chắc cuồn cuộn theo nhịp thở dồn dập. Những giọt mồ hôi chảy dài trên cơ bắp, lướt qua vùng bụng dưới…

Đôi mắt hạnh của Khương Chi Chi không thể kìm nén được mà mở to. Đôi con ngươi đen láy từ từ lướt qua lồng ngực rắn chắc đến khuôn mặt ửng hồng của người đàn ông. Cô dừng lại một chút, rồi tầm mắt dời lên cao hơn, thấy một dòng chữ nhỏ được lồng khung hiện lên trên đỉnh đầu anh ta:

[Nhân vật: Bùi Hạc Niên]

[Thiết lập: Đại phản diện kiềm chế, cấm dục.]

[Vì tình yêu mà hắc hóa, đôi chân tàn phế, rồi bị thiêu chết trong biển lửa.]

“Đôi chân tàn phế?” Khương Chi Chi chớp chớp mắt, theo bản năng đưa tay nhéo một cái. Nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể người đàn ông truyền qua lớp vải mỏng manh, cơ bắp căng cứng. Ngay lập tức, một tiếng rên đau đớn vang lên. Giọng nói trầm thấp của anh ta chứa đựng sự nghiến răng nghiến lợi: “Khương Chi Chi, tốt nhất em nên cầu nguyện rằng tôi sẽ không chặt đôi tay này của em để cho chó ăn.”

Khương Chi Chi vội vàng rụt tay lại, nhưng móng tay quá dài của cô không biết đã chạm vào đâu, một cơn đau buốt truyền đến, khiến nước mắt cô lập tức trào ra.

Từ góc nhìn của Bùi Hạc Niên, anh thấy rõ mặt Khương Chi Chi trắng bệch, đôi mắt ngập đầy hơi nước. Cô có vẻ vẫn chưa kịp phản ứng, cả người ngây ngốc, gương mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ ngây thơ trống rỗng. Hàng mi dài cong vút ướt đẫm nước mắt, bết dính trên mí mắt hồng hào.

[Chúc mừng ký chủ 64957704, sau nhiều lần sàng lọc và ghép đôi, bạn đã chính thức liên kết với hệ thống “Nữ phụ ác độc”. Hoàn thành nhiệm vụ bạn có thể nhận được một cơ thể khỏe mạnh, tự do, cùng phần thưởng siêu xa xỉ lên tới hàng trăm tỷ!]

[Tuy nhiên, trong thế giới này, “bạn” đã gây ra vô số tội lỗi, không thể nào kể hết. Ba vị ký chủ trước đều đã mất mạng vì hành vi của mình.]

[Cái chết trong thế giới này đồng nghĩa với nhiệm vụ thất bại. Xin ký chủ hãy cẩn thận giữ mạng, sống sót qua cốt truyện tân thủ có tỉ lệ tử vong cực cao này!]

[Xin lưu ý: Sau lần gây rối này, ba vị người chơi trước đều bị đại phản diện Bùi Hạc Niên chặt đứt hai tay, không có ngoại lệ.]

Khương Chi Chi hai mắt đẫm lệ nhìn người đàn ông, hàng mi ướt đẫm run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn hiện lên vẻ đáng thương thê lương. Nhưng Bùi Hạc Niên chỉ nhíu mày, không hiểu cô đang diễn tuồng cho ai xem.

“Cút xuống, nếu không tôi sẽ giết em.”

Thiếu nữ ngồi trên đùi anh ta im lặng nhìn anh một giây, rồi bất ngờ dang tay ôm lấy. Trước mắt Bùi Hạc Niên tối sầm lại. Hương thơm của thiếu nữ hòa cùng hơi thở ấm áp phả vào cổ anh, như một chiếc cọ nhỏ tê dại. Cơ thể Bùi Hạc Niên cứng đờ, chưa kịp mở lời, anh đã nghe thấy tiếng thút thít và giọng nói mềm mại của thiếu nữ: “Anh hung dữ quá, Bùi Hạc Niên…”

Những giọt nước mắt ấm áp nhỏ xuống cổ anh, từng giọt, từng giọt, như những hạt châu đứt dây, cùng với tiếng nức nở không ngừng: “Em đã thích anh nhiều năm như vậy, vô số đêm khuya cầu nguyện anh sẽ nhìn em một cái, ngay cả điều ước sinh nhật đầu tiên cũng là mong anh khỏe mạnh bình an, mà anh lại đối xử với người ngưỡng mộ mình như vậy sao?”

Ngực cô ghì chặt lấy anh, hàm răng sắc nhọn của thiếu nữ cắn vào cổ anh, mang theo tiếng lầm bầm ấm ức: “Đồ khốn, em sẽ không thích anh nữa…”

Nước mắt không ngừng chảy xuống theo đường cong cổ anh, ấm áp và ẩm ướt. Điều này dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến một chú mèo nhỏ đang dụi đầu vào lòng người, liếm láp lòng bàn tay một cách trìu mến. Bùi Hạc Niên cứng người lại, động tác chống cự cũng ngừng lại.

Cô còn làm nũng, vừa cắn vừa lầm bầm chửi rủa: từ “đồ khốn” đến “đồ phụ bạc”, rồi lại “đồ vô tình lạnh nhạt”, giọng điệu vô cùng đáng yêu, như những sợi lông chim nhẹ nhàng vuốt ve trái tim anh.

Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, hình bóng họ phản chiếu trong chiếc gương lớn, trông như một cặp uyên ương đang quấn quýt, không thể tách rời. Trái tim Bùi Hạc Niên đập trật một nhịp, hoàn toàn hỗn loạn.

Phía Bùi Hạc Niên không nhìn thấy, Khương Chi Chi vừa ôm lấy "trăm tỷ gia sản" vừa khóc nức nở đầy kịch tính, nhưng hàng mi lại run rẩy. Bao nhiêu năm nay, ký ức của cô đứt quãng, phần lớn là những ngày tháng bị nhốt trong tầng hầm tối tăm, chỉ nghe tiếng chuột và gián. Cô không còn nhớ gì về cuộc sống trước đó, nhưng hiện tại, cơ hội đã đến.

Điều quan trọng nhất bây giờ là khiến người đàn ông này nương tay, tha mạng cho cô. Trong khoảnh khắc, Khương Chi Chi đã đưa ra quyết định của mình. Cô không cho Bùi Hạc Niên thời gian phản ứng, vừa khóc vừa ngồi dậy.

Một tay Bùi Hạc Niên vẫn bị còng vào đầu giường, sợi xích ngắn ngủi. Khương Chi Chi quỳ gối trên người anh, cánh tay nhỏ nhắn ôm lấy cổ anh. Nước mắt đọng trên hàng mi dài, dáng vẻ mong manh, yếu ớt, trông vừa ngây thơ vừa đáng thương.

Sau khi nhỏ vài giọt nước mắt, cô đưa tay lên, như thể đang xé toạc lớp vỏ bọc lạnh lùng của người mình yêu. Vừa xé áo Bùi Hạc Niên một cách lộn xộn, cô vừa lẩm bẩm đầy giận dỗi: “Nếu nhiều năm yêu thầm cuối cùng chỉ đổi lại sự vu khống, vậy thì em thà trực tiếp hơn…”

Khương Chi Chi thừa lúc hỗn loạn lén lút vuốt ve cơ bụng của Bùi Hạc Niên. Vị đại lão bị trói trên giường tai đã đỏ bừng, nốt ruồi nhỏ trên sống mũi cũng rung lên theo động tác của cô. Đôi mắt phượng thanh nhã đầy vẻ kinh ngạc, như thể vẫn chưa kịp tiêu hóa lời thổ lộ bất ngờ của cô.

“Cạch” một tiếng, khóa còng tay bật ra. Mái tóc mềm mại của cô lướt qua eo bụng anh. Bùi Hạc Niên cuối cùng cũng hoàn hồn, khuôn mặt tuấn tú vừa lạnh lùng vừa tức giận: “Khương Chi Chi…”

Gần như ngay lập tức, một giọng nói đầy nghi ngờ vang lên: “Không đúng…”

Cô ngẩng đầu, đôi mắt hạnh ướt sũng, hỏi anh: “Bùi Hạc Niên, anh chưa phát triển hoàn thiện à?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play