Vừa dứt lời, ba ánh mắt sắc bén như đuốc lập tức chiếu thẳng tới.
Dưới lớp tóc đen lòa xòa, Lục Tư Ngôn cảm thấy tai mình như muốn bốc cháy. Dù có biết bao nhiêu người đang nhìn, nhưng bàn tay của Khương Chi Chi vẫn không hề biết kiềm chế. Không chỉ vậy, cô còn cố tình tăng biên độ, càng lúc càng quá mức. Dường như cô đang khiêu chiến giới hạn của anh, hoặc cố ý muốn làm ra những chuyện khiến anh mất mặt trước bao người.
Cơ thể Lục Tư Ngôn căng cứng, giọng nói khàn khàn cố gắng giữ vững sự bình tĩnh: "Không sao, tôi không sao."
Cố Duật Chi, với đôi mắt hồ ly hẹp dài, khẽ nheo lại, nhìn chằm chằm về phía họ, đáy mắt lấp lóe một tia tối tăm.
"Anh trông có vẻ thật sự không thoải mái," giọng nói mềm mại của cô gái cất lên, rồi Khương Chi Chi chủ động nhận lấy bộ bài trong tay anh: "Hay anh đi gặp bác sĩ đi, chúng ta đừng chơi nữa."
Những ngón tay thon dài, tinh tế lộ ra trong không khí, đầu ngón tay hồng nhạt với sắc độ nhạt nhòa, đang kẹp chặt mấy lá bài mỏng manh.
Lục Tư Ngôn cụp mi mắt, cố gắng nhẫn nhịn, chăm chú nhìn từng cử chỉ của cô. Anh cảm thấy đêm nay Khương Chi Chi chính là một con yêu tinh. Bởi lẽ, ngay cả một hành động đơn giản như cầm bài, qua tay cô cũng mang một vẻ quyến rũ khó tả. Cứ như là... cô đang cố tình ám chỉ điều gì đó, cố ý khơi gợi những ảo tưởng trong lòng anh, chỉ bằng cái cách cô hư hư ảo ảo nắm lấy.
Ngoài cửa sổ, một tiếng sấm ầm vang kéo suy nghĩ của Lục Tư Ngôn trở về. Gần như ngay lập tức, cảm giác tê dại, ngứa ngáy lại lần nữa lan truyền trên đùi anh. Lục Tư Ngôn chợt ngẩng mi mắt, nhìn thẳng vào những ngón tay đang cầm bài của Khương Chi Chi.
Không đúng! Nếu không phải Khương Chi Chi sờ anh dưới bàn, vậy thì rốt cuộc ai đang chạm vào anh?

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play