Khi con gà quay lại nằm trong tay Julie lần nữa, tay và mặt cô đã được lau sạch. |
Da dẻ trắng nõn, mịn màng như quả trứng luộc vừa bóc, trông vô cùng tươi mới, đúng chuẩn đãi ngộ nữ chính. |
Ngón chân mát lạnh, Julie cúi đầu nhìn thì thấy chàng trai tóc đỏ đang nửa ngồi xổm, cẩn thận lau bùn đất dưới lòng bàn chân cho cô. |
Anh dường như đã rất quen với việc chăm sóc cô như thế này. |
Những ngón tay khớp xương rõ ràng giữ lấy mắt cá chân cô, gương mặt anh chuyên chú, nghiêm túc như thể việc này đã làm cho cô vô số lần, chỉ là chuyện bình thường. |
Ngay cả lúc này, trước mặt các đội viên, anh cũng chẳng thấy có gì không ổn. |
Mấy người trong đội cũng có vẻ đã quen với cảnh đó. |
Công khai, không chút che giấu, như muốn tuyên bố cho thiên hạ biết. Julie che miệng, trong đầu đầy mấy cảnh tưởng tượng hường phấn… Trời ạ, đây chẳng phải sắp ngồi vững vị trí rồi sao! |
“Lily dẫn đường, Lily dẫn đường!” |
“Tôi đến thực hiện lời hứa đây, Lily dẫn đường.” Ban Vĩ nâng niu cầm theo cái đùi gà và cái cổ gà chạy tới: “Yên tâm, tôi ăn trước rồi mới bẻ ra, sạch sẽ lắm.” |
Ánh mắt hắn sáng long lanh, đầy tự tin: “Nhưng mà, giờ cô còn nuốt nổi không?” |
“Ờm… ăn không nổi.” Julie thật sự không nuốt nổi nữa. |
Julie nhìn con gà quay, với sức ăn của mình thì cho dù sáng chưa ăn gì, giờ cũng chỉ gặm nổi nửa cái đùi. |
Nhưng mà, có người có thể giúp ăn hộ chứ. |
Cô dùng tay sạch nhón cái đùi gà, đưa về phía Toland, ngượng ngùng nhỏ giọng: “Anh có muốn ăn không?” |
“Hửm?” Toland ngẩng đầu từ công việc lau chùi dở dang. |
“Nếu tôi ăn không hết thì—” Julie chưa kịp nói xong, bên kia Ban Vĩ đang hí hửng tính toán thì như bị sét đánh, hét lớn: “Đội trưởng! Đùi gà đó là của em mà!” |
Đôi mắt Toland vốn trong trẻo giờ lại dần ánh lên sắc vàng nóng chảy. Anh khẽ cong mắt cười với Julie: “Đợi anh chút.” |
Anh hoàn tất bước lau chùi cho Julie, rồi bước sang bên cạnh, dùng phần nước sạch còn lại rửa tay. |
“Ừm.” Julie vẫn cầm đùi gà, khẽ đáp. |
Cô cố làm như không thấy cậu thiếu niên tóc dựng bên kia sắp tức hộc máu. |
Toland rửa sạch tay trở lại, Julie vẫn giữ nguyên tư thế chìa nửa cái đùi gà ra, động tác đã hơi run. |
“Xin lỗi để em chờ, Lily.” |
Nhưng anh không nhận gà, mà lại nắm lấy tay cô. |
Bàn tay anh vẫn còn ướt lạnh, những ngón tay khớp xương rõ ràng siết nhẹ cổ tay cô. Julie ngơ ngác nhìn khi chàng trai tóc đỏ cúi xuống, tự nhiên cắn ngay miếng gà từ chính tay cô. |
Khuôn mặt đẹp trai phóng đại ngay trước mắt khiến Julie choáng váng, mắt như muốn rớt ra ngoài, trong thoáng chốc hóa đá y như Ban Vĩ. |
Trời đất ơi, quá mức quyến rũ! Yulier nguyên chủ à, cô đúng là biết hưởng thụ thật đấy! |
Julie lập tức lật ngược suy nghĩ lúc trước, trong đầu không nhịn được tính toán: nếu cô đã kế thừa cả tội lỗi lẫn kết cục pháo hôi bi thảm của nguyên chủ… |
Thì cũng đâu thể nào ôm hết cái kết bi kịch mà không vớt được chút lợi ích gì, đúng không? |
Vậy nên… kế thừa luôn một anh tình nhân nhỏ, chắc cũng không quá đáng nhỉ? |
“Quá đáng, thật sự quá đáng mà!” |
Ban Vĩ lầm bầm quay lại chỗ lửa trại. Lửa đã tắt, mấy đội viên ăn xong đang dọn dẹp xung quanh. |
“Đội trưởng quá đáng thật, đùi gà ăn hết rồi, ngay cả cái cổ cũng không thèm chừa cho tôi!” |
“Đã vậy còn lấy bom nước của tôi bắn đầy mặt! Tôi ghét nhất cái cảm giác ướt át này!” |
“Cậu hoàn toàn có thể xin chuyển đội.” Trước cảnh Ban Vĩ tức tối, Lan Tinh vẫn bình thản: “Với cấp bậc gác A+ của cậu, chỉ cần cậu đề xuất thì cấp trên sẽ đồng ý thôi.” |
Ban Vĩ hừ lạnh một tiếng, chẳng cần nghĩ ngợi: “Không thèm.” |
“Hehe, nghĩ tới nghĩ lui, ở với đội trưởng này vẫn dễ thở nhất. Thôi thì tôi rộng lượng, nhịn cái tính hay nổi khùng của anh ấy vậy.” |
“Ban Vĩ, mang nước lại đây.” Giọng Toland từ xa vọng tới: “Đừng có chối, tôi biết cậu lười rửa mặt mà.” |
Ban Vĩ: “......” Thôi… vì gà sau này, nhịn! |
“Ừ.” Toland lấy nước Ban Vĩ mang về, lại lau tay cho Julie một lần nữa, sau đó bế nàng từ tảng đá lên: “Còn khoảng một tiếng nữa mới tới. Nếu mệt thì Lily cứ ngủ một chút.” |
Julie tự an ủi: Đây chính là phúc lợi “người yêu dịu dàng” đó nha! |
Chỉ là… một tiếng nữa sao? |
Hóa ra cô bị ném ở nơi cách căn cứ xa như vậy ư? |
Rốt cuộc bọn họ định làm gì? Với khoảng cách này, có phải chỉ cần muốn là đủ để hủy thi diệt tích luôn không? |
Đôi mắt Julie hơi co lại, môi khẽ hé như muốn hỏi, nhưng lại không biết mở lời thế nào. “Có chuyện gì vậy?” Toland thấy nàng do dự liền chủ động hỏi. Julie suy nghĩ một lúc rồi dè dặt lên tiếng: “Các anh đã phát hiện ra tôi như thế nào... Lúc ấy trông tôi ra sao?” “Tôi biết, tôi biết!” Ban Vĩ lập tức chen vào, cậu nhóc hồi phục tâm trạng rất nhanh, lại có cảm tình tốt với Lily dẫn đường nên lao tới hóng chuyện. “Là đội trưởng phát hiện ra trước! Lúc đó chúng tôi đến gần, cô đang nằm trên mặt đất, còn con bọ ngựa biến dị thì sớm đã chết cứng rồi.” Nói đến đây, cậu bé chợt nhận ra điểm kỳ lạ, trừng to mắt nhìn Julie đầy kinh ngạc: “Đúng rồi, Lily dẫn đường, vậy làm sao cô còn sống được?” “À không phải, ý tôi là, làm sao cô có thể giết được bọ ngựa biến dị?” Từ vết thương và máu đông lại trên xác con bọ ngựa, rõ ràng nó đã chết một lúc lâu, chứ không phải bị giết ngay lúc đội trưởng tìm thấy Julie. Mọi người đều biết, dẫn đường vốn không hề có năng lực tấn công. Một con bọ ngựa biến dị cấp C tuy chẳng là gì với lính gác, nhưng đối với một người yếu ớt như dẫn đường thì hoàn toàn không thể nào sống sót. “Không biết nữa.” Julie có chút mệt mỏi, đáp, “Lúc đó tôi chỉ đang ngủ ở nhà thôi.” “Khi đi làm nhiệm vụ thì tinh thần bị thương, gần đây ký ức có hơi rối loạn.” Theo lời Ban Vĩ mô tả, tình cảnh này đúng là có phần giống lúc nguyên thân từng bị tập kích. Chẳng lẽ con bọ ngựa biến dị kia là do nguyên thân ra tay? Ý thức tàn dư của nguyên thân trong cơn nguy hiểm đã bộc phát sức mạnh? Julie chưa nghĩ thấu, Ban Vĩ cũng không. Cuối cùng cậu chỉ quy hết về việc Lily dẫn đường đúng là khác biệt, xứng đáng làm đồng đội của đội trưởng cùng các cấp S dẫn đường khác. “Lily, đừng sợ.” Toland mỉm cười, đôi mắt hổ phách như ánh mặt trời xuyên qua tán lá vàng, “Em sẽ nhớ lại thôi.” “Anh nhất định sẽ giúp em khôi phục ký ức.” Julie nghẹn lời, không biết nên tiếp tục thế nào. “...” Lan Tinh lặng lẽ ngước mắt, nhìn đội trưởng nhà mình. Lại nữa rồi, cái kiểu trạng thái tinh thần mỹ lệ này của đội trưởng. —— Tiểu đội tám người, nhìn thì tưởng lộn xộn, nhưng thực ra phân công rất rõ. Một người đi trước mở đường, đề phòng quái cấp thấp đột ngột nhảy ra; một người khác đi chốt sau. Những người còn lại mang bao vật tư thu thập trong khu ô nhiễm, đi ở giữa đội hình. Julie thì được đội trưởng ôm, an vị ở vị trí trung tâm an toàn nhất. Cô nhận ra, ngoài hai cậu nhóc vị thành niên đi sát đội trưởng, những đội viên còn lại đều giống như những con mèo lớn kiêu ngạo lười biếng, rất độc lập, chỉ lo phần việc của mình. Đôi khi cô thấy họ liếc mình bằng ánh mắt tò mò hay đánh giá, nhưng hễ quay đầu lại thì họ lập tức dời tầm mắt đi. Không có địch ý, cũng không phải ánh nhìn xâm phạm, mà giống như ánh trăng rơi lặng lẽ trên người — dịu nhẹ mà yên bình. Không bắt chuyện, không lại gần, chỉ âm thầm quan sát từ xa. Trong khi nghe Ban Vĩ luyên thuyên kể mấy chuyện về khu ô nhiễm, Julie khẽ gật đầu chào rồi rúc đầu vào ngực chàng thanh niên tóc đỏ, bắt đầu chợp mắt. Không phải nàng thấy Ban Vĩ ồn, thật ra nàng cũng muốn nghe thêm nhiều kiến thức về khu ô nhiễm, chỉ là dọc đường đi, người mở đường luôn phát hiện từng cái xác đáng sợ của Sinh vật biến dị. Lỡ nhìn thẳng vài lần, dạ dày cùng thần kinh của Julie đều không chịu nổi, sợ rằng mình sẽ ói mất phần gà quay đã ăn, quá phí phạm. Thôi thì cứ áp mặt vào lồng ngực vững chãi này cho yên. “Đội trưởng, xác chết nhiều quá, có gì đó không ổn.” Người mở đường báo sau khi phát hiện thêm một cái xác sinh vật biến dị, “Có thể nào nơi này đã xuất hiện một con cấp cao chiếm cứ địa bàn?” Bình thường, trong khu ô nhiễm, những sinh vật biến dị cấp thấp sẽ không tự dưng giết hại lẫn nhau, trừ phi khu vực này đã hình thành một “Vương” cấp cao. Theo quy định ngầm, những đội tinh anh cấp cao như bọn họ, mỗi lần tiến vào khu ô nhiễm sẽ không đi lại những lối đã được dọn sạch, mà sẽ chọn các con đường chưa khai phá, vừa đi vừa dọn dẹp thêm khu vực mới. |
Tuyến đường ra vào căn cứ đã có thể mở rộng, coi như tiện tay dọn dẹp thêm cho mấy đội lính gác cấp thấp xung quanh. |
Nhưng hôm nay đi suốt cả đường, lại thấy rất kỳ lạ – xung quanh dường như biến thành vùng đất chết của sinh vật biến dị, chỉ còn toàn xác chết, chẳng còn thứ gì sống sót. |
Nghĩ kỹ lại, từ lúc gặp được Lily dẫn đường đến giờ, đội bọn họ chưa hề gặp thêm con hoang dã nào còn sống. |
“Sao, cậu muốn đi tìm à?” Toland nhếch khóe môi hỏi. |
Anh nhìn cô gái trong lòng, từ chợp mắt đến ngủ thật, giọng bình thản không chút trách nhiệm: “Muốn tìm thì tự đi, tôi phải đưa Lily về căn cứ trước.” |
Người lính tóc xoăn đi trước chỉ khẽ “à” một tiếng, nhún vai, vẻ lười nhác: “Vậy thôi.” |
Anh ta cũng muốn về căn cứ sớm cho đỡ nhàn rỗi. |
Dù sao khu này cũng rộng, vốn không thuộc phạm vi hoạt động của lính gác cấp thấp. Bọn họ lúc đầu đi vào đây cũng chỉ vì… gà quay mà chọn đường ít ai lui tới. |
Bất chợt, Toland khẽ hít mấy hơi, cau mày. |
“Có mùi chó.” |
“Tôi cũng nghe thấy!” Ban Vĩ phản ứng còn khoa trương hơn, hít hít loạn khắp xung quanh, nổi hết cả da gà: “Đám quý tộc thiếu gia đó muốn hun cho lông tôi rụng hết chắc?” |
Hắn cười hì hì: “Đội trưởng, có phải Bạch Nghiên lại muốn tới tranh Lily dẫn đường với anh không?” |
“Hừ.” Toland nhếch môi cười lạnh: “Đừng làm Lily tỉnh. Tất cả vào trạng thái ẩn nấp, tăng tốc.” |
Anh liếc nhìn Lan Tinh. Dù Lan Tinh nhanh nhất, nhưng chưa từng đi qua biệt thự kia, không quen đường. |
“Dụ Chiến Kỳ, cậu đi.” Toland quay sang người lính tóc xoăn: “Chạy hết sức đến biệt thự, tìm Linh Linh, bảo cô ấy ra cổng căn cứ đón tiểu thư nhà mình.” |
“Nhớ bảo cô ấy mang theo đôi giày.” |
“Đừng nói chuyện ở biệt thự, cứ đi tìm thẳng. Nhiều nhất mười phút nữa chúng ta sẽ tới căn cứ.” |
Dụ Chiến Kỳ: “......” |
Hắn coi như đã hiểu tại sao dọc đường lại có nhiều xác chết thế này. Quả thật vừa rồi hắn không nên lỡ miệng nói thêm. |
Giờ hắn chỉ còn biết cầu nguyện Linh Linh không ở mấy chỗ riêng tư như… nhà vệ sinh nữ. |
Hoặc tệ hơn… cô ấy đang ở văn phòng trưởng quan để cáo trạng. |