Ấu hồ yếu ớt một lần nữa bò lên trên người Tử Thăng. Cậu đỡ nó, nó uể oải chui vào lòng Tử Thăng. Cục lông nhỏ run rẩy, trên người tản ra một loại cảm xúc tên là “uất ức”.

Tử Thụ liếc nhìn ấu hồ, khẽ hừ một tiếng, “Con súc sinh này nhỏ như vậy, lại vẫn có thể học được bộ dáng của tiểu nhân dối trá.”

Ấu hồ cứng lại, lại run rẩy, chôn thân thể sâu hơn, đuôi cáo vừa mới nhấc lên lại cụp xuống. Tử Thăng thấy thế, không tự giác xoa xoa lông hồ ly, cậu ngẩng đầu định nói gì đó với Tử Thụ, nào ngờ ngón cái và ngón trỏ của Tử Thụ lại nắm hai bên má cậu. Cậu bị bắt ngửa đầu đối diện với Tử Thụ, mặt còn bị nhéo nhéo.

Tử Thụ nói: “Còn muốn vì hồ ly đòi lại công đạo?”

Tử Thăng:……

Không cần, cậu đòi không lại đâu.

Cậu chỉ có thể ôm ấu hồ rời đi, dọc đường đi cậu vuốt vuốt đầu ấu hồ, thở dài với nó. Chủ nhân của ngươi đây cũng tự thân khó bảo toàn a.

Kể từ ngày cậu phát biểu một phen lời nói trước mặt Đế Ất, Đế Ất tuy không đến mức cả ngày đem cậu mang theo bên người, nhưng sự chú ý đối với cậu rõ ràng là nhiều hơn ngày xưa. Cậu thường xuyên có thể nhận được chút ban thưởng của Đế Ất, Tỷ Can ngẫu nhiên được một số thức ăn và món đồ chơi của trẻ con cũng sẽ cho người đưa tới cho cậu.

Tử Thụ và cậu mỗi lần gặp nhau, đều không thể thấy ấu hồ dựa trên người cậu. Nếu Tử Thụ thấy, nhất định phải xách ấu hồ lên ném sang một bên. Tử Thụ tuy không thể thấy ấu hồ như vậy, nhưng cũng không đem ấu hồ để trong lòng, chỉ là coi như một món đồ chơi nhỏ tiện tay.

Nhưng ấu hồ thì không giống, lúc đầu bị ném khi nó còn sẽ tìm Tử Thăng để phân xử cho nó, sau này phát hiện vị tiểu chủ nhân này cũng không có tác dụng gì, liền trốn đến chỗ tối tăm bắt đầu nghiến răng. Thẳng đến khi Tử Thụ rời đi, nó mới có thể một lần nữa chui vào trong lòng cậu, lấy lòng Tử Thăng.

Đối với công vụ, Tử Thăng nhiều nhất cũng chỉ có quyền xem xét, nhưng xem xét lâu như vậy cũng dần dần bị cậu phát hiện ra một số chuyện.

Tử Thăng lại một lần nữa bước vào cung điện của Tử Thụ, dĩ vãng đều là Tử Thụ tìm cậu nhiều hơn. Các cung nhân biết Thái tử rất sủng ái người đệ đệ này, vì thế chiêu đãi Tử Thăng khi đã cung kính lại cẩn thận. Cậu vừa giẫm đến tấm thảm, liền nghe thấy mùi rượu nồng nặc. Ánh mắt cậu bắt đầu quét tìm trong đại điện, Tử Thụ lại đang uống say đầu tóc tán loạn, vạt áo rộng mở.

Tử Thăng hai mắt sáng nhạt đảo qua, cậu thở dài một tiếng, đi đến bên cạnh Tử Thụ kêu gọi đối phương. Tử Thụ mở một con mắt nheo lại, thấy là Tử Thăng, có lẽ vì say nên liền nhấc cậu lên đặt trên ngực và bụng mình. Dưới lòng bàn tay Tử Thăng là cơ bắp cứng rắn, cậu chống thân thể định đi xuống trước, lại bị Tử Thụ kéo cổ áo làm đầu cậu khái vào cằm đối phương.

Tê……

Tử Thăng ngẩng đầu xoa xoa đầu.

Tử Thụ thì không sao, chỉ là say hơn chút, ánh mắt mông lung thậm chí có chút thần chí không rõ. Tử Thăng thấy có cung nhân ở đó, vì thế liền ghé sát vào Tử Thụ, dùng giọng nói chỉ bọn họ có thể nghe được mà nói: “Vương huynh uống rượu, cũng biết rượu là dùng lương thực để nấu, nhà Ân còn có không ít bá tánh thiếu lương.”

Tử Thụ mơ mơ màng màng mở hai mắt, hai tròng mắt đen láy nhìn không thấy ánh sáng. Tử Thụ nói lơ mơ mà cười một tiếng, hắn vuốt đầu Tử Thăng, “Không có việc gì, ta không cần lương của bá tánh, ta cho người ở đất phong của ta trồng lương.”

Tử Thăng nặng nề thở dài, cậu nhìn về phía Tử Thụ, “Vương huynh khoanh đất trồng lương, hao phí đại lượng nhân lực là để ủ rượu, có quá nhiều nhược điểm, không tránh được bị người đàm tiếu.”

Tử Thụ chọc vào giữa mày cậu, “Ta tự mình cầm cuốc trong cung mình mà trồng lương thực cho mình ủ rượu thì được chứ?”

Tử Thăng lần này thì không có cảm xúc gì, cậu dùng ngữ khí bình đạm thuật lại: “Đến lúc đó vẫn sẽ có người nói, đã có lương thực vì sao phải đi ủ rượu? Vì sao không thể xá ra cho bá tánh?”

Tử Thụ cười nhẹ, “Ngươi nói cái gì cũng được hết.”

Tử Thăng thở dài, cậu nhéo cổ áo Tử Thụ.

“Vương huynh là trữ quân, mỗi lời nói cử chỉ đều có người xem. Việc uống rượu nói đến sâu xa, cho dù không liên lụy một chút gì đến người khác, cuối cùng vẫn sẽ có người nói, vương huynh thân là trữ quân lại đề xướng uống rượu, mang đến cho nhà Ân một luồng gió không chính đáng. Nếu vương huynh nói uống rượu không tốt, không cho người khác uống rượu, chính mình lại còn uống rượu, sẽ dẫn ra càng nhiều phiền toái.”

“Cho nên Tử Thăng muốn ta làm gì?”, Tử Thụ hỏi.

“Sau này không cần uống rượu?”, Tử Thăng dò hỏi.

“Vương huynh không thể thiếu rượu.”

Tử Thăng:……

Cậu héo rũ, lưng cũng còng.

Cậu liếc về phía Tử Thụ, “Uống rượu chỉ là một phương diện, trên người vương huynh có quá nhiều tệ chỗ. Cho dù không ảnh hưởng toàn cục, lại cũng có thể trở thành cái cớ cho người khác khẩu tru bút phạt.”

Tử Thụ xê dịch phần lưng cộm, hắn ngữ khí như thường lệ, “Tử Thăng nói thẳng là được, huynh đệ chúng ta không cần quanh co lòng vòng.”

Tử Thăng: “Nhà Ân đã có không ít người không quen nhìn vương huynh. Đối với những người có dã tâm kia, đây chính là một cái cớ để lật đổ vương huynh thậm chí nhà Ân.”

Tử Thụ “Ân” một tiếng, “Tâm tà đã có, mong đợi ta cai rượu, bọn họ có thể thu hồi lại được không?”

“Vương huynh đang đánh lừa ta.”

Tử Thụ cười cười, hắn ôm lấy Tử Thăng, “Vậy vương huynh về sau lén uống, không cho người biết.”

Tử Thăng bất đắc dĩ nói: “Uống rượu hại thân.”

Tử Thăng nhìn về phía con huyền điểu trên quần áo của Tử Thụ, cậu nhẹ nhàng nói: “Ta lo lắng vương huynh sẽ ngồi không vững ngôi vua.”

Ngón cái Tử Thụ chà xát trán Tử Thăng, “Cho dù ta ngồi không vững, muốn luân cũng là luân đến đệ đệ của ta.”

Trái tim Tử Thăng nhảy dựng, cậu nhìn về phía Tử Thụ. Tử Thụ lại thần sắc nhàn nhạt, tiện tay giúp Tử Thăng vê lên một cọng lông hồ ly trên cổ áo.

Thời gian trôi đi, một năm đã qua, Tử Thăng tuy lớn nhanh, nhưng vẫn không cao bằng eo của rất nhiều người.

Tử Thăng là con do vương hậu khó sinh mà ra, sau khi sinh xong vương hậu liền rời khỏi nhân thế. Cho nên hai ba năm trước, ba người huynh trưởng của Tử Thăng rất ít thấy cậu. Khi cậu ba tuổi, Tử Thụ tiếp nhận cậu. Đối với Tử Thụ mà nói, Tử Thăng khác với những người huynh đệ kia.

Thời gian lâu, Tử Thụ đối với người đệ đệ này cũng thích vượt quá những người khác, thậm chí còn hơn phụ vương hắn. Tử Khải và Tử Diễn cũng là nửa năm sau bắt đầu chú ý người đệ đệ này. Tử Thăng bề ngoài dễ mến, lời nói hiền hòa, lại ngoan ngoãn nghe lời, Tử Khải và Tử Diễn không có gì bất ngờ mà đối với người đệ đệ này có hảo cảm.

Họ tuổi tác đều không nhỏ, thậm chí đã có vợ con, đối với người đệ đệ nhỏ bé này tự nhiên là tràn ngập tò mò. Họ thường xuyên sẽ đem một số đồ ăn ngon và đồ chơi hay trong tay cho Tử Thăng, đối với cậu cũng so với các tỷ muội khác thân thiết hơn, nhưng bọn họ chung quy không bằng Tử Thụ đối với cậu tốt.

Ngày này, Tử Khải vì Tử Thăng nói xong một số điển cố, hắn vốn định mang Tử Thăng trong cung đi dạo một chút, nào ngờ Tử Thăng lại lấy cớ có việc rời đi trước.

Đại quân nhà Ân đang định xuất phát, chủ tướng của họ lại án binh bất động, chủ tướng nhìn về phía cửa thành dường như đang chờ ai. Vị chủ tướng kia chính là Thái tử điện hạ.

Tử Thụ một thân nhung trang, lần này hắn xuất chinh được Đế Ất lệnh đến công kích một nơi chưa từng nghe qua. Dựa theo kế hoạch của nhà Ân, bọn họ ít nhất mười năm sẽ không động đến nơi đó, cũng không biết vì sao Đế Ất lại lâm thời đổi ý. Nào ngờ, đây chỉ là một câu nói nhỏ của một đứa trẻ, lại bị người lớn nghe thấy và để trong lòng, sau đó tra ra, phát hiện đứa trẻ nói rất có lý. Trải qua Đế Ất cân nhắc mãi, liền có lần xuất chinh này.

Tử Thụ đợi thật lâu, cuối cùng thấy một đứa trẻ chạy tới từ cửa thành. Hắn xoay người mang theo nụ cười, lại làm bộ không nhìn thấy, hạ lệnh làm các tướng sĩ chuẩn bị.

Phía sau hắn truyền đến tiếng hô non nớt của Tử Thăng, “Vương huynh!”

Tử Thụ quay đầu lại, Tử Thăng thở hồng hộc chạy đến trước mặt hắn ôm lấy hắn. Tử Thụ gảy gảy tóc Tử Thăng, đem cọng lông trắng trên đó gạt xuống. Hắn ngữ khí nhẹ mạn, “Lần sau đừng để con súc sinh kia ngốc trên đỉnh đầu ngươi, hiện giờ đã lùn như vậy, tương lai không biết còn có thể cao lên không.”

Tử Thăng biết vương huynh không quen thấy hồ ly, cũng vô dụng như vậy nhiều lời.

Tử Thụ trước khi rời đi hỏi: “Nhưng có cái gì muốn vương huynh giúp ngươi tìm?”

Tử Thăng nghĩ nghĩ, hai mắt sáng ngời, “Nếu là vương huynh nhìn thấy chút hoa cỏ chưa từng gặp qua, phiền toái giúp ta mang vài cọng về.”

Tử Thụ chỉ cho là đứa trẻ vì đồ mới lạ, liền đáp ứng.

Ngày Tử Thụ xuất chinh, gió rất lớn, làm Tử Thăng liền hắt hơi mấy cái, không khỏi rụt rụt thân mình. Sau này mấy tháng, Tử Thăng thường xuyên cảm thấy lạnh. Thẳng đến có một ngày, cậu cảm thấy choáng váng, trong lúc nhất thời cậu thế nhưng ngã bệnh.

Đế Ất vội vàng phái người vì hắn trị liệu, sau khi vu y kê thuốc, Tử Thăng tinh thần tốt hơn chút, nhưng vẫn tránh không được thích ngủ. Tử Thăng hiện giờ là thân thể phàm nhân, bị bệnh hết sức bình thường.

Nhưng Tử Thăng nhạy bén mà nhận ra có chút không đúng. Cậu ý đồ thi pháp để trị liệu cho mình, nhưng không có tác dụng. Điều này rất là không thích hợp. Pháp thuật của cậu như không linh nghiệm, nhưng thuốc của vu y kê lại có chuyển biến tốt. Tử Thăng thử dùng pháp thuật đốt lửa, lửa vẫn có thể nhóm lên, nhưng thân thể khỏe mạnh của cậu lại không cách nào khống chế.

Qua nửa ngày thời gian, chỗ trái tim của cậu làm như bị ngăn chặn, thế nhưng không thể điều chuyển lực lượng của hạt sen. Đầu giường, bạch hồ đột nhiên ngẩng đầu. Nó nhìn về phía Tử Thăng, cái mũi đi theo ngửi ngửi.

Khi Tử Thăng ngất đi, trên người bạch hồ xoay quanh hồng quang, hồng quang giống như bị khống chế hướng vào trong cơ thể Tử Thăng duỗi đi. Nhưng bên ngoài thân lại bị một tầng lực lượng vô hình ngăn lại, hồng quang trước sau vô pháp xuyên thấu qua.

Tựa hồ có người muốn làm Tử Thăng ch·ết đi.

Bạch hồ nôn nóng vạn phần, nào ngờ vốn nên hôn mê đi Tử Thăng lại nâng lên tay nhẹ nhàng vuốt ve nó. Giọng nói Tử Thăng thực mỏng manh, “Đừng nóng vội, chúng ta chờ. Ta đoán…… Nó tối nay liền phải ra tay.”

Ban đêm, Tử Thăng đã mất đi tuyệt đại bộ phận ý thức, ngay cả tiếng ve kêu cũng là như có như không. Ban đêm thực lạnh, ngực Tử Thăng đột nhiên có một luồng, bên trong nhét một cục lông xù xù, và rất là ấm áp. Quần áo cậu bị kéo kéo, bạch hồ dường như muốn đem mình chôn sâu hơn chút.

Mấy khắc sau, Tử Thăng cảm thấy mình phảng phất bị người nhấc lên. Bọn họ rời đi căn phòng ấm áp, bên tai cũng truyền đến từng trận tiếng gió. Làn da lộ ra ngoài của Tử Thăng cảm nhận được sự ẩm ướt của ban đêm, không biết từ khi nào cậu ngửi được hơi thở của bùn đất. Trước mắt cậu càng thêm đen kịt, cũng càng ngày càng tối. Hơi thở bùn đất càng ngày càng nặng, cậu dường như vẫn luôn rơi xuống phía dưới.

Bỗng nhiên, lưng cậu rốt cuộc chạm vào mặt phẳng cứng rắn, mặt phẳng có chút lạnh lẽo, đồng thời bốn phía rất là nhỏ hẹp chen chúc. Chỉ nghe “Phanh” một tiếng, tựa hồ có thứ gì khép lại.

“Đinh, phanh —— đinh, phanh ——”, phảng phất có người đang dùng đầu búa gõ cái đinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play