Ấu hồ là một con hồ ly đực, Tử Thăng đã biết khi dùng linh lực đả thông kinh mạch của nó.
Ấu hồ hiển nhiên biết Tử Thăng đã cứu nó, nhưng bất đắc dĩ, nó thật sự là quá nhỏ. Vừa rồi kéo chăn đã làm nó hao đủ thể lực, nó mới vừa khỏi bệnh nặng, vừa buông góc chăn ra liền bắt đầu lung lay. Nó giống như say, bốn cái móng vuốt lông mềm dẫm vào nhau, lảo đảo lắc lư đến gần Tử Thăng.
Tử Thăng thấy thế khoanh tay, hai tròng mắt đen láy nở nụ cười. Chỉ thấy một cục lông trắng như đạn pháo đập trúng chân cậu, cũng không biết là ai quá mềm, ấu hồ trực tiếp bị bắn ra ngoài, lật trên mặt giường, cái đuôi to như quạt hương bồ che kín mặt nó.
Tử Thăng:……
Cậu quay đầu đi, cắn môi, vẫn chưa phát ra âm thanh.
Đợi đến khi ấu hồ đứng dậy, nó một lần nữa hướng Tử Thăng đến gần. Nào ngờ, một ngón tay nhỏ nhắn thịt mềm đột nhiên chọc chọc vào thân thể nó. Ấu hồ rũ đầu xuống, đầu tiên là không biết làm sao, sau đó một lực mạnh mẽ đem nó chọc ngã, cái đuôi trắng to lại lần nữa che lên mặt nó.
Ấu hồ:……
Tử Thăng biết rõ như vậy là không tốt, cậu bế hồ ly lên trấn an, cũng mặc kệ đối phương có thể hay không nghe hiểu, cuối cùng là xin lỗi. Tử Thăng mới ba tuổi, cậu còn chưa có cái vết chai nào như vương huynh, cho nên xúc giác của cậu rất nhạy. Bộ lông hồ ly mềm mại bị ngón tay cậu nhéo đến nhăn nhúm, đầu ngón tay cũng chạm đến những vết thương gồ ghề trên người nó.
Lòng bàn tay cậu dừng lại, sau đó năm ngón tay ấn xuống, linh lực từ trong thân thể cậu tuôn ra, vết thương trên người ấu hồ dần dần được làm lành. Ấu hồ như cảm ứng được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía Tử Thăng, đôi mắt đen thủy tinh như được rắc lên tinh quang. Nó có lẽ biết mình không làm được gì, vì thế nghiêng đầu, dùng đầu cọ cọ cánh tay Tử Thăng.
Các cung nhân biết Tử Thăng nuôi một con ấu hồ, vì thế khi ăn cơm cố ý chuẩn bị cho ấu hồ một mâm thịt gà. Ấu hồ rõ ràng là đói bụng, nằm bò trên bàn không ngừng nuốt nước miếng. Nhưng nó cũng không ăn. Nó nhìn Tử Thăng vẫn luôn ăn đồ chay, vì thế liền dùng đầu đẩy cái mâm thịt gà kia, dùng sức đẩy về phía Tử Thăng.
Tử Thăng dùng lòng bàn tay chống lại mâm, cậu thở dài, lấy đũa do cung nhân đưa tới kẹp một khối thịt gà uy về phía ấu hồ. Ấu hồ đầu tiên là cẩn thận cắn một miếng nhỏ thịt gà, sau khi nếm được vị thịt, hai mắt thủy tinh sáng lên, miệng hồ ly há to, một miếng thịt hoàn chỉnh trực tiếp biến mất, đũa thiếu chút nữa cũng bị cắn rơi.
Ấu hồ hẳn là vẫn còn chút nội thương, ăn xong thịt gà sau tinh thần như cũ không đủ. Tử Thăng biết ấu hồ đi không được hai bước, vì thế liền đem nó đặt lên vai mình. Ấu hồ cọ vào bên trong, nhưng thân thể vẫn trượt, nếu không phải móng vuốt mang theo móc, móc lấy quần áo Tử Thăng, nó thiếu chút nữa muốn ngã xuống.
Tử Thăng bất đắc dĩ nhìn ấu hồ, cậu dùng hai tay đỡ đối phương, cái đuôi to từ khoảng cách giữa hai tay cậu rũ xuống, đã sắp đến đầu gối cậu. Cung nhân vội vàng khom người nói: “Điện hạ, để nô tỳ giúp ngài đỡ.”
Tử Thăng lắc lắc đầu, cậu nghĩ lại một chút, sau đó với vẻ mặt thú vị đặt ấu hồ lên đầu mình. Ấu hồ thấy thế nằm sấp xuống, cái đuôi to rũ xuống, rơi vào giữa xương bả vai Tử Thăng. Tử Thăng lắc lắc đầu, thế mà không hề làm nó rơi. Ấu hồ cũng không nặng, thậm chí Tử Thăng cũng không biết có phải ảo giác không, đỉnh đầu ấu hồ thậm chí không nặng bằng một quả dứa. Cậu chỉ là cảm thấy thú vị, cậu cũng không tùy thời đều đội hồ ly. Có khi cậu cùng cung nhân đổi nhau ôm, còn khi nào cậu đội hồ ly, đều sẽ mang theo ý tưởng luyện tập đi đứng.
Đế Ất đã lâu không thấy Tử Thăng, vì thế liền cho người đưa cậu tới.
Tử Thăng y quan sạch sẽ, hành lễ hào phóng thỏa đáng.
“Nhi thần bái kiến phụ vương.”
Đế Ất cười ha ha, nếu là các nhi tử khác, Đế Ất còn phải bày ra dáng vẻ đế vương. Nhưng Tử Thăng là con út của hắn, đứa trẻ tuổi còn nhỏ, mọi việc chưa hiểu, hắn cũng vui mà cưng chiều. Vì thế hắn trực tiếp xuống vương tọa, một tay bế Tử Thăng lên.
Tử Thăng:……
Cậu hít một hơi mạnh, nắm chắc lực đạo đẩy đẩy phụ vương mình.
“Phụ vương chớ có ôm ta, ta tuổi tác cũng không nhỏ.”
Đế Ất càng là vui sướng thoải mái, hắn hôn một cái vào gò má phúng phính của Tử Thăng, làm cậu trợn tròn hai tròng mắt thiếu chút nữa không thở nổi mà đi qua. Thấy con út choáng váng, Đế Ất vỗ về tóc Tử Thăng hỏi: “Thế nào? Phụ vương chỉ thân ngươi một cái, còn ghét bỏ đến như vậy?”
Tử Thăng:……
Cậu xoa trái tim nhỏ đang thình thịch, tâm tắc không biết nói từ đâu.
Đứa trẻ nhỏ luôn dễ dàng bị người lớn dung túng, Đế Ất trước nay không để ý con út của hắn mạo phạm hắn cái gì. Trước mắt hắn công vụ bận rộn, vì thế liền ôm Tử Thăng ngồi xuống vương vị. Cậu cũng may mắn sớm hơn vương huynh một bước ngồi vào vương vị, mặc dù là cọ.
Đế Ất sai người dâng trái cây lên, lại cho người mang đến chút món đồ chơi nhỏ của trẻ con bày ở trên bàn cậu để Tử Thăng vui chơi, hắn thì tiếp tục xử lý công vụ. Tuy nhiên, sau khi xử lý gần nửa canh giờ, Đế Ất phát hiện con út của mình dường như không có hứng thú với những đồ vật mà hắn cho người mang tới, thậm chí thời gian liếc nhìn công văn cũng dài hơn thời gian chơi món đồ chơi.
Ô, Đế Ất cảm thấy việc này rất là hiếm lạ. Hắn bế Tử Thăng lên làm cậu ngồi vào trên đùi mình, cuối cùng cười ha hả mà chỉ vào một chỗ trên công văn.
“Tử Thăng có biết trên này viết cái gì không?”
Tử Thăng nhàn nhạt mà nhìn mắt rồi lắc đầu, “Nhi thần không biết chữ.”
Đế Ất cũng không ôm có hy vọng gì. Vừa lúc hắn xử lý công văn mệt mỏi, vì thế liền mang theo Tử Thăng đi học chữ.
“Chữ này đọc là ‘đông’, phương đông đông, Đông Bá Hầu đông, Đông Di đông……”
Tử Thăng chưa lên tiếng đọc theo, nhưng ánh mắt cậu rất là nghiêm túc.
“Hai chữ này là Tây Kỳ, là đất phong của Tây Bá Hầu Cơ Xương, Tây Bá Hầu thanh danh tốt, không ai không khen ngợi hắn, là một người tài năng……”
Đế Ất vừa niệm vừa cười, đem cả phong công văn giảng cho con út mình nghe. Hắn không ôm hy vọng con út mình có thể nghe hiểu, chỉ là đã lâu không bồi Tử Thăng, tổng cảm thấy có lỗi với cậu. Lần này coi như khi ở bồi Tử Thăng chơi đùa. Bất quá Tử Thăng lại nghe rất nghiêm túc, điều này làm cho Đế Ất trong lòng ấm áp hơn rất nhiều, đồng thời cũng có nhiều cảm giác thành tựu. Hắn chưa bao giờ cầm tay dạy một người con trai nào của hắn chính vụ, điều này làm cho lúc này hắn đối với Tử Thăng từ ái càng thêm nồng hậu.
Ở đồng thời dạy Tử Thăng chính vụ, Đế Ất cũng loát thanh ý nghĩ, trạng thái cũng tốt hơn chút. Thừa dịp này cổ kính nhi, Đế Ất một hơi mang theo Tử Thăng đem sở hữu công vụ cùng nhau xử lý xong.
Lúc này, Tỷ Can cầu kiến. Bề ngoài Tỷ Can gần 40 tuổi, rất giống Đế Ất. Hắn đầu tiên là hướng Đế Ất hành lễ, sau đó Tử Thăng ngoan ngoãn mà đối Tỷ Can kêu một tiếng “Vương thúc”.
Tỷ Can lúc này mới phát hiện sau bàn giấu một người nhỏ, diện mạo Tử Thăng ngoan ngoãn, lại khiêm tốn có lễ, tâm của Tỷ Can cũng đi theo mềm mại hơn rất nhiều. Hắn nhìn Tử Thăng nhiều vài lần, đứa trẻ này hai mắt thật là sáng ngời, cũng không biết tương lai có thông tuệ không.
Vương tử của Đế Ất phần lớn bất kham trọng dụng, Tử Khải thì hiền đức, nhưng tính cách nhu thuận lại xuất thân bất chính. Tử Khải tuy là trưởng tử của vương hậu và bệ hạ, nhưng là con của vương hậu khi còn là thiếp, mặc dù vương hậu sau này được phù chính, nhưng Tử Khải rốt cuộc vẫn là con thứ.
Năng lực của Tử Thụ thì bỏ xa những người huynh đệ này một mảng lớn, lại từng là con đích duy nhất, trong cùng thế hệ không ai có thể cạnh tranh trữ vị với hắn. Nhưng người này rốt cuộc tính cách cao ngạo, không ai có thể khuyên được hắn, bản thân lại có một đống thói quen không tốt. Hơn nữa tài của hắn đều không phải là chính vụ, mà là quân sự, làm tướng không ai có thể chắn, làm vua tệ chỗ tận hiện.
Đế Ất ở phía trước, Tỷ Can cũng không tiện nghĩ quá nhiều. Huống chi…… Tỷ Can nhìn về phía hai bên thái dương Đế Ất đã có tóc bạc, lại nhìn tiểu vương tử còn tuổi nhỏ, chỉ có thể lắc đầu.
Tỷ Can và Đế Ất bắt đầu thương thảo chính vụ. Hai người thảo luận hai giờ nhiều, đều là những vấn đề nhà Ân đang gặp phải. Tử Thăng sớm tại khi Đế Ất vì hắn nói xong chính vụ liền cúi thấp đầu xuống, trong mắt cậu khi có ánh sáng chớp lóe.
Đợi đến khi hai người nói chuyện mệt mỏi, chuẩn bị nghỉ ngơi, Tử Thăng đột nhiên nhẹ giọng nói: “Có rất nhiều người đối với nhà Ân mưu đồ gây rối, năm nay lương thực cũng mất mùa……”
Lời vừa nói ra, đại điện yên tĩnh, cung nhân ngây người một lát vội vàng quỳ xuống không dám ngẩng đầu. Tỷ Can đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tử Thăng, nhưng không nói lời nào. Ánh mắt Đế Ất sắc bén vài phần, khoảnh khắc lại trở nên nhu hòa, hắn vuốt đầu Tử Thăng, ôn nhu nói: “Tử Thăng còn phát hiện cái gì?”
“Năm nay còn náo loạn nạn châu chấu, thủy tai…… Rất là không may mắn.”
Đồng thời đối với lê dân ảnh hưởng rất lớn, đối với nhà Ân cũng là nguyên khí đại thương.
Đế Ất “Ân” một tiếng, hỏi tiếp: “Theo Tử Thăng xem, ai đối với nhà Ân uy hiếp lớn nhất?”
Tử Thăng chậm rãi ngẩng đầu, lại rũ xuống hai tròng mắt, cậu nhàn nhạt phun ra ba chữ, “Tây Bá Hầu.”
Ánh mắt Tỷ Can chấn động, hiển nhiên là không thể tin được. Đế Ất chỉ là cười to, cũng không nói nhiều.
Đợi khi Tử Thăng ra đại điện, ánh mắt cậu ngây thơ từ trong tay cung nhân tiếp nhận ấu hồ đặt lên đầu mình. Cậu đi phía trước, cung nhân đi theo phía sau. Từ phương hướng của cung nhân xem, phía sau đầu tiểu vương tử lùn lùn của họ có một cái đuôi to trắng tuyết đang vẫy vẫy.
Từ chính diện xem, ánh mắt Tử Thăng đầu tiên là sắc bén, cuối cùng lại trở nên bất đắc dĩ. Cậu chỉ là muốn làm một con cá muối, tại sao vương triều mà cậu ra đời lại là một vương triều hoàng hôn?
Kỳ thật, nếu là làm Tử Thăng không hề cố kỵ bình phán, cậu đoạn sẽ không uyển chuyển như vậy. Nói thật, nhà Ân sắp xong rồi, các phương diện đang từ từ suy sụp, nếu không có đại năng nào đó cứu vớt một chút, chỉ sợ vô lực xoay chuyển càn khôn.
Đến nỗi vương huynh của cậu…… Ai, thôi vậy. Nếu chỉ cần đánh giặc còn có thể cứu vớt một đợt, nhưng với tính cách của vương huynh, e là vương huynh một bên bên ngoài đánh giặc, địch nhân một bên trộm nhà, đến lúc đó vẫn cứ chơi xong.
Cho nên, rốt cuộc cậu còn muốn hay không làm một con cá muối? Rốt cuộc, thật vất vả mới cho mình nghỉ một đợt.
Tử Thăng cũng không biết đã đi bao lâu, dưới hoàng hôn, phía sau đầu của người nhỏ bé có một cái đuôi rũ xuống lúc lắc. Một thân ảnh cao lớn không biết từ khi nào xuất hiện trước mặt cậu, đầu Tử Thăng thiếu chút nữa đụng phải chiếc áo trắng tinh. Người nọ đỡ sau lưng cậu, tránh cho cậu té ngã.
Hơi thở quen thuộc làm Tử Thăng nháy mắt đã biết người kia là ai, cậu đang định ngẩng đầu, đầu lại nhẹ bẫng.
“Đội cái thứ này không sợ bị ép tới không cao lên được sao?”, giọng nói nhàn nhã thả buông thả.
Ấu hồ bị túm đuôi nhắc ngược lên, thân thể to bằng bàn tay ra sức giãy giụa. Tử Thụ nhướng mày, hắn đem hồ ly nâng cao để tránh Tử Thăng giành lại.
“Thật là biết cách mị chủ, cũng chỉ có Tử Thăng tuổi còn nhỏ, mới có thể bị ngươi con hồ ly nhỏ này hấp dẫn.”
Dứt lời, hắn trong lúc Tử Thăng đột nhiên không kịp phòng ngừa, ném ấu hồ đến một bên trong hoa viên.
Ấu hồ:……
mmp!
Ấu hồ dường như là linh hồ thật, bị ném sau thế mà một chút việc cũng không có. Nó dùng sức mà nhìn chằm chằm Tử Thụ, như là muốn đem người này khắc sâu vào trong đầu.