Hắn chân trước mới hỏi thăm Vũ ca nhi, sau lưng đã nói tới chuyện này, không biết Vũ ca nhi có nghĩ ngợi nhiều lắm hay không.
"Chủ nhân có lòng, bất quá hiện giờ chưa có người thích hợp, đợi tìm được rồi hãy nói." Liễu chưởng quầy giọng điệu hờ hững, muốn nói hối hận, trong lòng hắn tất nhiên là có.
Khoảng thời gian Vũ ca nhi muốn thành thân đó, trong đầu hắn luôn xuất hiện những lời Vũ ca nhi mắng hắn khi ngã xuống vách núi. Sau này hai người cùng nhau quản lí ngói phường và kho gạch mộc, Vũ ca nhi gặp điều không biết lại thường xuyên thỉnh giáo hắn.
Mãi sau này hắn mới phát hiện, khi Vũ ca nhi đã dưỡng thân thể khỏe mạnh rồi thì rất đẹp, đôi mắt trong trẻo dịu dàng, nói chuyện không nhanh không chậm, kỳ thật là một ca nhi rất đỗi ôn nhu.
Đáng tiếc hắn tỉnh ngộ đã quá muộn, chờ đến khi Vũ ca nhi truyền ra tin đính hôn, hắn mới kinh ngạc nhận ra đôi mắt ấy đã khắc sâu vào lòng hắn từ bao giờ.
Sau khi Liễu chưởng quầy rời đi, Vĩnh ca nhi ra vẻ người lớn thở dài: “Năm đó Tiền a ma bảo Vũ ca nhi mời hắn ăn cơm, ta đã cảm thấy Vũ ca nhi tất nhiên là nguyện ý, đáng tiếc, việc trên đời này một khi lỡ mất thì chính là lỡ mất...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play