​Lý tam gia nghe được nhức cả đầu, lại thấy hai bên đều có lỗi nên bèn đánh bùn sang ngang: “Ngô Quế Hoa, ngươi ra tay đánh người trước là ngươi sai; Tường Tử tức phụ, ngươi cũng không thể hở chút là lại nói người ta trộm tiền…”
​Nói đến đây, Lý tam gia chợt bừng tỉnh: “Ngô Quế Hoa, ngươi nói ngươi chui vào cái lỗ đó là để nhặt tiền? Cái loại địa phương kia có thể nhặt được tiền sao?”
​“Đúng vậy, ai lại đi vứt tiền ở cái chỗ như thế chứ!” Xuân Hỉ thấy Lý tam gia dường như đồng tình với mình, bèn nhanh nhảu hùa theo một câu.
​Ngô Quế Hoa nghe bọn họ kẻ xướng người họa, lập tức kêu oan: “Tam gia, ngươi cũng không tin là ta trộm tiền chứ? Cái số tiền ấy ở ngay trên luống rau nhà ta, ta nhặt mãi mới được mà!”
​Lúc trước, nàng ta có của trời cho nên đầu óc nóng bừng, giờ phút này đã bình tĩnh lại một chút, nghĩ tới lời chính mình vừa nói, chợt sau lưng lạnh toát: “Ta nói mà… Thằng cha ngàn đao nào đó cố ý đặt tiền đồng vào trong vườn nhà ta để dụ ta chui vào cái lỗ đó rồi bêu xấu! Tam gia, ngươi không biết đâu, trong cái lỗ đó còn có một ổ bọ cạp, thiếu chút nữa ta đã bị cắn rồi!”
​“Nha, còn có chuyện này nữa sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play