Hai ngày này vừa mới tỉnh lại đã phải ứng phó với quá nhiều người, sự tình phát sinh cũng không ít, cho nên mấy ngày sau nàng vẫn luôn ở trong phủ Nhiếp Chính Vương không ra ngoài, mỗi ngày ngắm hoa uống trà cùng với nghiên cứu y thuật, những ngày thật nhàn nhã theo ý thích.
Sáng sớm ngày mười sáu, Bảo Linh quận chúa sai người đưa thiệp mời, mời Nam Hi sau buổi trưa đến Thanh Âm Lâu nghe biểu diễn.
Nam Hi suy nghĩ, rồi cho người hồi đáp sẽ đi cùng.
Thanh Âm Lâu là nơi diễn nổi tiếng nhất của Đế Đô, mà rường cột ở đây chính là vị công tử xinh đẹp năm ấy mười chín tuổi, tên là Phù Trần, chẳng những giọng hát trời ban cực thánh thót, dung mạo cũng nhu mỹ phá lệ, xem như nam sinh nữ tướng, trên mặt trang điểm tinh xảo, một thân y phục biểu diễn xanh như nước, có thể làm khuynh đảo toàn bộ cô nương cùng công tử ở Đế Đô này.
Mặc kệ là công tử trẻ tuổi hay là cô nương, hay cũng mặc kệ là mấy lão đại gia nhiều tiền lắm của, bọn họ đi xem biểu diễn thì hết tám chín phần là hướng về phía vị Phù Trần công tử này.
Nhân sinh cũng có ba loại bảy loại.
Thân phận con hát như Phù Trần ở Đế Đô này cơ hồ đều xem là hạ đẳng nhất, tuy nói có tài hát múa, khiến cho các công tử cùng với mấy quý nữ yêu thích bỏ tiền ra thưởng thức, nhưng nói đến cùng thì cũng chỉ là một con hát mà thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT