Đào Chi nếu thật sự để nàng đi, mặt mũi Hoàng hậu hôm nay chắc chắn mất sạch.
“Nam cô nương xin dừng bước.” Đào Chi mở miệng, ngữ khí có chút mềm lại, nghe ra được vài phần ý vị ẩn nhẫn lửa giận, “Đợi nô tì đi xin chỉ thị của Hoàng hậu, vừa lúc trong điện cũng có vài vị phi tần đang chờ thỉnh an Hoàng hậu nương nương. Nam cô nương nếu không ngại thì vào trong đi.”
Nam Hi quay đầu lại: “Nếu vậy thì làm phiền ngươi rồi.”
Tuy rằng nói như vậy, nàng lại chỉ là xoay người, cũng không có tiếp tục đi về phía trước, hiển nhiên đã tính toán tới trường hợp một lời không hợp lập tức rời đi.
Bạch Điệp lạnh lùng nhìn Nam Hi, thấy nàng biểu tình thản nhiên thanh thản, cũng không có nửa điểm câu nệ ở Phượng Nghi Cung, mặt mày thậm chí mang theo vài phần lạnh nhạt bình thản, dương dương tự đắc, trong lòng không khỏi càng thêm tức giận, biểu tình cũng âm trầm xuống.
“Nam cô nương hôm nay thật làm ta mở mang tầm mắt.” Nàng khinh thường cười lạnh, “Quả nhiên có chỗ dựa chính là không giống nhau, khó trách sao vứt đi hôn phu đã thích bốn năm, mà cùng Nhiếp Chính Vương ôm ấp.”
Nam Hi nhướng mày: “Ngươi ghen tị à?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT