Edit: Huyền Ảnh
Thanh Lạc nhìn luồng sương mù màu xám chỉ mình cô có thể nhìn thấy bốc ra từ kẽ ngón tay Thanh Đại, chậm rãi bay lên rồi biến mất vào bầu trời, trong lòng không khỏi thở phào một hơi.
“Được rồi, thu tay ngươi lại đi.” Thanh Lạc nói với vẻ không vui, rõ ràng vẫn không hài lòng với biểu cảm vừa rồi của Thanh Đại.
Thanh Đại nhìn sắc mặt cô, so với vừa rồi dường như trắng hơn một chút, trông có vẻ bệnh tật yếu ớt. Do dự một chút, cô bỗng duỗi ngón tay chọc vào má Thanh Lạc: “Tiểu Thanh Lạc, ngươi không phải đang giận ta chứ?”
Bị chọc vào mặt, sắc mặt Thanh Lạc đen lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta không giận.”
“Không giận? Vậy sao mặt ngươi lại trắng đi?” Thanh Đại nửa tin nửa ngờ nói.
Thanh Lạc khẽ cười khổ, thân thể này của mình đúng là vô dụng thật. Chỉ là giúp người khác trừ một chút độc tố, lại thành ra thế này, ngay cả Thanh Đại – người không giỏi quan sát – cũng nhìn ra sự khác thường của mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT