Giang Thời cau mày nhìn Trình Dã, cảm thấy khó hiểu: “Cậu bị làm sao thế? Chúng ta đâu có thân thiết gì. Ngay cả mẹ ruột tôi cũng không đối xử với tôi như vậy.”
Trình Dã vốn trưởng thành sớm. Hồi nhỏ, anh thường bị cha đánh, bản năng đầu tiên của anh chính là chống trả. 
Có lần phản kháng dữ dội đến mức bị gãy hai xương sườn, còn cha thì mất một ngón tay. Nhưng không ai khen Trình Dã dũng cảm, ngay cả mẹ cũng nhìn anh như nhìn quái vật. 
Từ đó anh liền hiểu: có những thứ không thể để lộ ra ngoài, ít nhất không được quá nôn nóng.
Trình Dã chậm rãi nói với Giang Thời: “Chân cậu bị trẹo là do tôi, bây giờ cậu thành ra thế này cũng là lỗi của tôi. Xin lỗi cậu, chăm sóc cậu là việc tôi nên làm.”
Nói xong, Trình Dã cúi mắt xuống, vẫn cầm gói kẹo mới mua trong tay. Quần áo anh mặc vừa chật vừa cũ, không hợp người, dưới ánh nắng lộ ra màu da ngăm, trông thật thà vụng về.
Giang Thời vốn tính mềm lòng, thấy Trình Dã cứ tự trách như thế thì trong lòng cũng dấy lên chút khó chịu với chính mình. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play