Khổng thị thân là chính thê chủ mẫu, tuy của cải trong phủ Liễu gia không phải một tay nàng kiếm ra, nhưng quyền chưởng quản chi tiêu lại nằm gọn trong tay. Từ năm Định Khang thứ năm, khi Hoàng thượng hạ chỉ định tiểu nữ nhi Liễu Trinh Cát làm chính thất của Sư Vương, nàng liền được hưởng đãi ngộ khác hẳn. Tiền tiêu hàng tháng của nàng ngang bằng với các tỷ muội con chính thất, chưa kể, cứ mỗi tháng Khổng thị lại chuẩn bị cho nàng ba bộ trang sức mới.
Càng lớn tuổi, đồ nữ trang mà Liễu Trinh Cát được cấp càng tinh xảo, trân quý.
Về việc này, Liễu Thủ cũng chẳng có lời nào để phản đối. Dù gì, nữ nhi là tương lai Vương phi, sau này hắn còn muốn dựa vào nàng mà kết thân với Sư Vương, thậm chí là hoàng thất. Khoản bạc ấy, hắn có muốn hay không, cuối cùng vẫn phải bỏ ra. Vậy nên hắn cũng chẳng ngăn Khổng thị, để mặc nàng mỗi tháng đánh thêm bao nhiêu bộ trang sức tùy ý.
Liễu Trinh Cát vốn cũng nhìn ra, mấy năm gần đây mẫu thân âm thầm “tích” cho nàng số đồ trang sức ấy, một phần là để trả mối hận riêng. Ai bảo phụ thân nàng là kẻ háo sắc, sủng ái tiểu thiếp, mua không ít vàng bạc châu báu cho các nàng kia. Nhất là vị thứ thiếp được sủng ái nhất – lại còn mang theo một đứa con trai, chẳng phải trưởng tử cũng chẳng phải con của chính thê, mà lại là thứ tử Liễu Chi Kỳ. Chỉ cần nhắc tới cái tên ấy, mẫu thân nàng liền nổi giận, dĩ nhiên càng không chịu để Liễu Thủ tiết kiệm bạc.
Liễu Trinh Cát cũng thầm đoán, mẫu thân là đang lấy cớ chuẩn bị hồi môn cho nàng. Đừng xem thường con số ba bộ trang sức mỗi tháng, một năm là ba mươi sáu bộ, mỗi bộ cũng phải ngàn lượng trở lên. Đợi khi nàng xuất giá, riêng số nữ trang này cũng đủ khiến nàng mang đi khỏi Liễu gia một phần tài sản đáng kể.
Vậy nên, dù Khổng thị có đôi khi đánh mắng, gây áp lực, nàng cũng không thể ghét bỏ. Trên đời, mấy ai làm mẹ mà sẵn sàng đem bạc như nước, đổ hết lên người tiểu nữ nhi, lại còn giữ kín không để người ngoài hay biết. Khổng thị còn dặn Liễu Thủ không được hé nửa lời, nếu không, bà sẽ yêu cầu cấp cho mỗi thứ nữ trong phủ một bộ trang sức mỗi tháng – khi ấy, bạc bỏ ra còn lớn hơn.
Liễu Thủ vốn mê mẩn tiểu thiếp, dĩ nhiên cũng quý trọng nữ nhi của các nàng. Trong phủ hắn có tới năm thứ nữ, nếu mỗi tháng ai cũng được một bộ trang sức, e là hắn xót ruột. Vậy nên, hiếm hoi lắm hắn mới chịu ngoan ngoãn nghe lời Khổng thị, giấu kín chuyện này nhiều năm, chỉ có hắn, Khổng thị và vị tiên sinh quản sổ biết rõ.
Đừng tưởng Liễu Trinh Cát mấy năm nay chỉ biết “dạ”, “vâng” hay giả bộ ngây ngô chớp mắt. Đại trạch viện này, rất nhiều chuyện nàng nắm rõ hơn ai hết. Khổng thị luôn cho rằng nàng ngu dại, nên làm gì, nói gì cũng không kiêng dè, khiến nàng càng biết nhiều. Khi lớn hơn, nàng lại khéo léo kết giao với hạ nhân, đối đãi rộng rãi, nhờ đó bọn họ cũng sẵn lòng tiết lộ chuyện trong phủ.
Nhờ vậy, dù Liễu nhị ca chưa từng nói gì, nàng vẫn biết huynh trưởng có không ít vấn đề.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play