Nếu đã quyết định vào cung, Liễu Trinh Cát cũng chẳng hề sầu muộn. Nàng vui vẻ bước đi, không hẳn vì thực sự vui, mà nghĩ bụng: xưa nay có câu “duỗi tay không đánh mặt người đang cười”, lần trước nàng khóc lóc, nay mỉm cười tiến vào, hẳn chẳng ai trách nổi. Người ta thấy nàng cười ngây ngô, cùng lắm coi nàng có chút xuẩn ngốc.
Xuẩn, thường là vô tâm cơ.
Vô tâm cơ, thì không đáng để dè chừng.
Không đáng để dè chừng, ắt sẽ bị coi khinh.
Giờ phút này, thân phận nàng chẳng vững, lại thêm Liễu gia đang trong nguy cơ, nàng tự nhủ: cứ an phận thì hơn. Huống hồ, ngày sau đã định làm Sư Vương phi, một phủ đã có chàng quá mức bá đạo, nếu nàng lại tỏ ra cứng cỏi, hai người đi chung sẽ thành trò cười mất.
Trong nhà đã có mẫu thân và tỷ tỷ kiêu hãnh mạnh mẽ, nếu nàng cũng giống vậy, Liễu gia chẳng khác nào cả ổ hổ dữ. Chỉ nghĩ thôi đã thấy hổ thẹn, vì thế nàng quyết tâm: thà cứ mềm yếu, giữ lấy vẻ ngốc nghếch cũng là một cách trung hòa.
Cho nên, khi tỷ tỷ nghiêm khắc dặn dò, Liễu Trinh Cát cũng chỉ ngoan ngoãn gật đầu, rồi ngay sau đó… ném bay ra sau đầu. Ai bảo nàng nổi tiếng vô tâm, có quên thì cũng là chuyện thường thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play