Liễu Trinh Cát thầm hiểu, một thân lạc đến triều đại xa lạ này, có thể sống yên ổn đến nay, thực ra đã là điều may mắn.
Mẫu thân Khổng thị giống như tấm lá chắn, dù trước mặt là hổ dữ, sau lưng là sói lang, cũng cam lòng lấy thân mình che chở. Thà ngực bị khoét một lỗ máu, cũng không đành lòng để nữ nhi đau một chút.
Nghĩ đến tấm lòng ngốc nghếch ấy, mỗi lần bị mẫu thân mắng chửi hay đánh phạt, Trinh Cát chỉ lặng lẽ cắn răng chịu đựng. Nàng biết rõ, tất cả đều vì huynh muội các nàng, vì một mái nhà. Thế nên trong lòng chẳng còn oán hận, chỉ thầm nhắc mình: tình cảm phải biết quý trọng, phúc phận cần phải tích tụ.
Ở nhân thế, nhiều người có được lại chẳng biết giữ gìn, đến khi mất mới hối hận. Đó mới thực là điều đáng thương.
Khi cùng mẫu thân dùng cơm tối, Khổng thị không đánh mắng, chỉ hơi giận mà trừng mắt. Nhưng ngay sau đó, lại gắp món con gái thích bỏ vào bát. Liễu Trinh Cát khẽ mỉm cười, nụ cười ngây thơ mà ấm áp.
Đời người tranh giành ngoài kia rốt cuộc để làm gì? Chỉ cần trở về, còn có thể ngồi bên bàn cơm, có người thương yêu lặng lẽ gắp cho một miếng thức ăn… thế đã là hạnh phúc.
Nàng nguyện vì chút ấm áp ấy mà cam lòng gánh vác nhiều điều.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT