Khổng thị lúc này còn đang bận đấu đá, còn Liễu Trinh Cát thì bị nhốt trong phòng, diện bích tư quá.
Mẫu thân không ở, nàng liền sai mấy nha hoàn trong viện tản đi dò la tin tức, để lại Như Hoa và Như Ngọc ở cửa hầu lệnh.
Đám nha hoàn bên người, Trinh Cát từ sớm đã an bài chức phận rõ ràng. Nàng nghĩ, Phật nói hữu duyên mới gặp, mà gặp được thì ắt phải giữ. Đổi đông thay tây cũng phiền, chi bằng bồi dưỡng theo tính cách từng người, vừa thuận tay, vừa ít việc.
Thế là Hạnh Vũ, Lê Vân – hai người đầu óc linh hoạt – thì quản chuyện trong viện, từ cơm áo thường ngày cho tới chuyện lớn chuyện nhỏ trong phủ, thậm chí cả mốt y phục ở Biện Kinh, đều nắm trong lòng bàn tay.
Kính Hoa, Thuỷ Nguyệt thì khéo kết giao, miệng lưỡi ngọt ngào, biết tán chuyện phiếm cùng bọn hạ nhân khác, khiến quanh nàng chưa bao giờ thiếu tin tức.
Còn Như Hoa, Như Ngọc… có lẽ cái tên đẹp quá, nên đầu óc lại đơn thuần, lời nói vụng về. Nàng liền để hai người làm chút việc vặt, khi cần truyền lời hoặc tung tin, sai đi cũng tiện.
Sắp xếp đâu ra đấy, Trinh Cát ngồi trong phòng, trước mặt là vách tường, mà tự bày ra vẻ mặt cao thâm khó đoán, đầu gác trên ghế, dáng điệu như kẻ đang suy tư đại sự. Chỉ thiếu cái chòm râu bạc để vuốt ve, chắc cũng có thể thành dáng “cao nhân”.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT