Lâm Ngọc Tú sáng sớm thức dậy, nhìn thấy sân ngập tuyết thì lập tức cảm thấy phiền lòng. Năm nào cũng như vậy, sau khi tuyết rơi xong phải dọn, mệt đến kiệt sức.
“Ngọc Tú, lại đây giúp cha dọn tuyết.” Trong sân, Từ thúc nói. Ông đã dùng chân dẫm ra một con đường nhỏ hẹp để nối liền giữa nhà chính và phòng bếp.
Lâm Ngọc Tú nhíu mày, trong lòng miễn cưỡng, nhưng vẫn cầm lấy cái xẻng chuẩn bị dọn tuyết.
Bỗng nhiên bên cạnh vang lên một tràng cười vui vẻ. Lâm Ngọc Tú liếc mắt nhìn sang, thấy trước cửa sân nhà Trình Tùng Nhi có hai người tuyết cao cao. Trình Tùng Nhi và Trình Thanh Chi đứng trước người tuyết, nàng không biết đã nói gì bên tai Trình Thanh Chi, mà vẻ mặt vốn lúc nào cũng nghiêm nghị của Trình Thanh Chi lại nở nụ cười.
Tiếp đó Trình Thanh Chi cúi người, hốt một nắm tuyết từ mặt đất rồi tung cao. Bông tuyết rơi xuống đầu Trình Tùng Nhi, hai người đùa giỡn với nhau.
Tiếng cười của nàng vang liên tục, trên đầu cũng dính không ít tuyết. Có lẽ là tuyết tan thành nước làm ướt tóc, hoặc là do cười đùa quá vui khiến mồ hôi thấm ra, mái tóc ướt dính vào bên má.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT