“Đã nhiều ngày rồi quốc công gia triệu kiến không ít người, chỉ riêng không gọi ta.” Trương Khâm vận hắc bào, cả người ngồi trong góc, thần sắc âm u, “Chờ thi Hương kết thúc, ta liền phải rời đi, giờ đã cuối tháng Bảy, nếu còn không gọi thì e là chẳng còn kịp nữa.”
Trương Khâm sắp phải rời nhiệm Tô Châu vệ chỉ huy, lại thêm kỳ thi Hương cận kề, theo lẽ Chu Nghi hẳn đã sớm cho gặp mặt, dẫu chỉ mấy câu qua loa, cũng coi như hai bên không ai chậm trễ, toàn diện giữ được thể diện.
Hắn vẫn tự xưng bao năm ở quân ngũ thận trọng dè dặt, chưa từng phạm sai, thậm chí trong các kỳ đại bỉ mấy năm nay vẫn luôn cầm cờ đi đầu, quốc công gia đối với hắn xưa nay có phần ưu ái.
Giờ quốc công gia mãi không cho gọi, chỉ cần hắn bước vào doanh trại liền có cảm giác sau lưng bị người ta chỉ trỏ.
“Ngày ấy trong doanh trướng, chỉ có hai vị phó tướng bên người quốc công gia biết chuyện, bọn họ giữ mồm giữ miệng lạ thường, thế nào cũng không dò ra quốc công gia rốt cuộc đã nói gì.” Trương Khâm lại nói, “Chẳng lẽ quốc công gia kiêng kỵ ngươi với ta?”
Đường Nguyên ngồi ở thượng vị, trong tay xoay hai hạt đào đỏ hồng, bóng bẩy mịn màng, như ngọc như sứ.
“Hai đứa nhỏ thì làm sao có thể lay động được Chu Nghi cáo già ấy, theo ta thấy chẳng qua là một chiêu hư trương thanh thế.” Hắn trầm ngâm một lát rồi nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT