Hạ Dữu nhìn Lục Giản với vẻ mặt mong đợi. Anh giúp cậu, cậu cũng nên giúp lại anh, đó là phép lịch sự qua lại.
“Em chắc chứ?” Tay Lục Giản vẫn còn véo vành tai Hạ Dữu, ánh mắt sâu thẳm khó đoán.
Hạ Dữu không chút do dự gật đầu, nói: “Anh đều giúp em, vậy em giúp anh chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?”
“Sẽ rất mệt.” Lục Giản chậm rãi nói: “Em sẽ không kiên trì được đâu.”
Hạ Dữu lập tức hiểu ý Lục Giản, nhiệt độ trên mặt vừa hạ xuống lại bắt đầu tăng lên. Cậu dời tầm mắt đi, ngay cả đôi mắt của Lục Giản cũng không dám nhìn, nhưng vẫn cố chống chế nói: “Chưa thử qua, sao anh biết em không kiên trì được?”
Trong phòng không bật đèn, ánh sáng rất yếu, nhưng hai người lại ở gần nhau, Hạ Dữu vừa quay đầu đi liền để lộ đôi tai đỏ ửng như sắp chảy máu và sườn mặt ngượng ngùng trước tầm mắt của Lục Giản.
Lục Giản nhìn sườn mặt thẹn thùng của Hạ Dữu, ngón tay cọ cọ má cậu, dỗ dành: “Để lần sau được không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT