Hạ Dữu đi theo Lục Giản lên lầu, cậu ban đầu còn lo lắng đầu gối của anh, nhưng thấy anh bước đi vững vàng, cậu cũng yên tâm phần nào.
Chú Trần cầm thuốc mỡ đi theo họ vào phòng ngủ của Lục Giản, đặt lọ thuốc và tăm bông lên bàn rồi rời đi.
“Bỏng ngón tay nào?” Lục Giản ngồi xuống bên bàn, tháo miếng dán chống bỏng ra, vừa dùng tăm bông chấm thuốc mỡ vừa hỏi cậu.
“Ngón trỏ, không nghiêm trọng.” Hạ Dữu giơ ngón trỏ đến trước mặt Lục Giản cho anh xem, rồi hỏi: “Đầu gối của anh có đau không?”
Lục Giản nắm lấy ngón tay cậu xem xét, chỉ hơi ửng đỏ một chút, không bị phồng rộp. Nhưng nếu là bình thường, Hạ Dữu đã sớm la oai oái là tay đau, sao có thể nói “không nghiêm trọng” như thế này. Lục Giản nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên vùng da đỏ, đáp: “Không đau, trong thư phòng có thảm lót.”
“Ba mẹ có mắng anh không?” Hạ Dữu hỏi: “Đừng nói dối, nếu không em sẽ đi hỏi ba mẹ đấy.”
“Không có.” Lục Giản im lặng một lúc, rồi nói: “Họ không mắng anh, nhưng lúc mới biết chuyện, họ rất buồn và đau lòng. Ba mẹ không ủng hộ chúng ta ở bên nhau, nhưng cũng không phản đối. Điều họ lo lắng nhất là sau này chúng ta sẽ vì chuyện tình cảm mà trở nên khó xử và xa lạ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play