Chương 3: Anh lại không phải anh ruột của em, ai thèm anh lo?
Nửa tháng trước, Hạ Dữu đi chơi đua xe cùng bạn bè. Lục Giản vừa đi công tác về, máy bay vừa hạ cánh đã lập tức đến trường đua để "bắt" cậu.
Hạ Dữu đang chơi vui vẻ, Lục Giản gọi mấy cuộc điện thoại mà cậu không nghe máy. Khi Lục Giản đến hiện trường, cậu đang thi đấu với bạn bè. Lục Giản ngồi ở khán đài nhìn màn hình truyền hình ảnh đua xe mạo hiểm trực tiếp, tim cứ treo ngược lên.
Nghĩ đến việc Hạ Dữu thi bằng lái xe từ lúc nào mà y không hề hay biết, y càng thêm tức giận và lo lắng, cùng với một chút khó chịu không rõ lý do khi cảm thấy Hạ Dữu sắp thoát khỏi tầm kiểm soát của mình.
Hạ Dữu là người đầu tiên vượt qua vạch đích. Đám bạn bè đã chờ sẵn ở đích xông lên như ong vỡ tổ, vây quanh cậu ở giữa, ồn ào cười đùa trêu chọc kỹ thuật đua xe của cậu lại tiến bộ không ít. Hạ Dữu tỏ vẻ rất hưởng thụ, ai ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy Lục Giản đứng cách đó không xa, đôi mắt đen nhánh lạnh lùng nhìn cậu. Cậu lập tức không dám có biểu cảm gì, ngoan ngoãn đi đến trước mặt Lục Giản, "Anh, sao anh đi công tác lại về sớm thế?"
"Thi bằng lái từ lúc nào?" Lục Giản không hề tức giận như Hạ Dữu tưởng, giọng điệu ngược lại rất bình tĩnh.
"Một năm trước." Lục Giản càng bình tĩnh, Hạ Dữu càng sợ hãi.
Lục Giản nhàn nhạt nhìn cậu.
Hạ Dữu rụt cổ, "Năm 18 tuổi."
"Sáng mai ở nhà không thấy em thì đợi ra nước ngoài đi." Lục Giản để lại một câu rồi rời đi trước.
"Quả bưởi, ai thế?" Một người bạn xuống xe đi đến bên Hạ Dữu, nhìn bóng Lục Giản đi xa, sờ cằm, "Chà, vai rộng eo thon chân dài, nhưng khí chất hơi lạnh lùng, bạn trai cậu à?"
"Anh tôi." Hạ Dữu bị giọng điệu mạnh mẽ và bá đạo của Lục Giản kích lên một ngọn lửa vô danh, ngược lại hát đối nghịch lại với Lục Giản, "Không phải nói tối còn có tụ tập sao?"
Nhóm người này là bạn bè Hạ Dữu quen khi đua xe, quan hệ không sâu không nhạt, chỉ cho rằng Hạ Dữu là một thiếu gia nhà có tiền rảnh rỗi, tự nhiên cũng không quen biết Lục Giản. Họ không phải là bạn thân từ nhỏ của Hạ Dữu, không biết Lục Giản nổi giận đáng sợ đến mức nào, nghe Hạ Dữu nói vậy, liền rủ nhau đi đến quán bar mà họ thường tới.
Hạ Dữu ngày thường đã bị Lục Giản quản lý nghiêm ngặt, nay lại bị Lục Giản răn dạy một trận. Mặc dù Lục Giản không hề nói một lời nặng lời nào, cậu vẫn đơn phương cho rằng Lục Giản đang mắng mình, trong lòng ngọn lửa phản nghịch lập tức bùng lên, uống không ít ở quán bar.
Uống say mèm mà vẫn nhớ lời Lục Giản nói trước khi đi, rạng sáng 1 giờ gọi điện thoại cho bạn thân đến đón.
"Này, sao cậu uống nhiều thế? Lục ca mà biết thì mông cậu nát ra đấy à?" Tào Dật Minh mang theo tài xế của mình đến, thấy Hạ Dữu say xỉn, lập tức muốn gọi điện thoại cho Lục Giản.
"Nếu cậu dám gọi cho anh ấy, chúng ta tuyệt giao." Hạ Dữu ngăn hành động của Tào Dật Minh lại, chính mình lảo đảo lên xe, "Đi nhà cậu, sáng mai 7 giờ nhớ gọi tôi."
Nói xong, Hạ Dữu liền thiếp đi.
Cậu không thường uống rượu, nhưng tửu lượng rất tốt, đại khái là di truyền từ bố cậu. Ở quán bar không uống ít, nhưng vẫn có thể nhớ lời Lục Giản nói, không hoàn toàn bị cồn làm tê liệt đầu óc.
Sáng hôm sau cậu tỉnh rượu gần hết, ở nhà Tào Dật Minh tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo của Tào Dật Minh trở về nhà.
Lục Giản có thói quen nghe tin tức kinh tế tài chính vào buổi sáng. Mọi người trong căn nhà lớn đều an tĩnh làm việc của mình. Sáng nay lại càng đặc biệt an tĩnh, đi lại nhẹ nhàng, sợ gây ra tiếng động gì làm chậm trễ đại thiếu gia đánh em trai.
Hạ Dữu đứng trong phòng khách, Lục Giản ngồi trên sofa uống trà, hai người giằng co, không ai mở lời trước.
Một lúc lâu sau, Lục Giản mới nói: "Ăn sáng chưa?"
"Chưa ăn." Thường thì khi Lục Giản chủ động nói chuyện, nghĩa là y đã không còn giận nhiều như vậy, là dấu hiệu muốn làm hòa.
"Đi ăn cơm trước đi, nhà bếp đã làm xong bữa sáng rồi." Lục Giản đặt chén trà xuống, đứng dậy đi về phía bàn ăn.
Đúng lúc này, Tào Dật Minh gửi một tin nhắn thoại tới. Hạ Dữu vừa đi vừa cúi đầu ấn vào, đang định chuyển thành chữ, ngón tay vừa chạm vào thanh tin nhắn thoại đã buông ra. Giọng Tào Dật Minh cứ thế vang lên trong căn phòng ăn yên tĩnh, "Anh cậu không biết tối qua cậu đi uống rượu chứ? Cậu ngoan ngoãn nhận lỗi đi, anh cậu thương cậu, sẽ không thật sự động thủ đánh cậu đâu."
Hạ Dữu: "!!!"
Quản gia & mọi người: "!!!!"
Hành động kéo ghế của Lục Giản khựng lại, y xoay người, từ tốn đánh giá quần áo Hạ Dữu đang mặc, "Tối qua còn đi uống rượu? Cùng ai? Đám bạn đua xe? Hay là Tào Dật Minh?"
Lục Giản hỏi một câu, sắc mặt lại lạnh thêm vài phần, "Quần áo cũng là của Tào Dật Minh?"
Hạ Dữu không dám hé răng.
Lục Giản vẫy tay, "Tất cả ra ngoài."
Mọi người vội vàng trở về phòng của mình.
Hạ Dữu túm chặt tay quản gia, cầu xin: "Chú Trần, gọi điện thoại cho mẹ cháu."
Chú Trần nào dám nghe theo, đẩy tay Hạ Dữu ra rồi rời đi.
Đùa à, Lục Giản nổi giận không phải người bình thường có thể chịu được, ai dám chống đối y.
"Trước đây anh có từng nói với em là không được chơi mấy thứ nguy hiểm không?" Giọng Lục Giản vốn trầm thấp từ tính, vì khí thế áp bức hiện tại mà nhiễm thêm ba phần cảm giác đè nén. Ánh mắt nặng nề nhìn Hạ Dữu, khiến cậu nghẹt thở.
Nhìn đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Giản, nỗi sợ hãi từng bị y áp chế lại ùa về. Nhưng lại bị cảm giác "mình đã 21 tuổi rồi mà vẫn sợ Lục Giản thật quá nhát gan" kéo lại, chỉ trong ba giây ngắn ngủi, tâm lý phản nghịch chiến thắng nỗi sợ hãi. Hạ Dữu nghiến răng nghiến lợi: "Anh dựa vào cái gì mà quản em? Em đã thành niên rồi."
"Anh là anh em, anh không quản em thì ai quản em? Em mà xảy ra chuyện thì anh ăn nói thế nào với bố mẹ?" Lục Giản lúc này vẫn còn kiềm chế, giọng nói cũng đè xuống cực thấp, nhưng sự tức giận đã không thể kìm nén được.
"Anh lại không phải anh ruột của em, ai, ai thèm anh lo? Em sẽ tự giải thích với bố mẹ, không cần anh!" Hạ Dữu cũng bị nóng giận làm cho mụ mị đầu óc, không suy nghĩ mà hét lên.
...
Phòng ăn lại lần nữa trở nên yên tĩnh. Hạ Dữu rất nhanh ý thức được mình đã nói sai, có chút hoảng loạn, "Không phải anh, em không..."
"Lăn về phòng đi." Sắc mặt Lục Giản bình tĩnh, "Đừng để anh phải nói lần thứ hai."
Hạ Dữu tự biết đuối lý, nhưng cậu cũng sẽ không vì thế mà cúi đầu trước Lục Giản, kiêu ngạo quay người lên lầu.
Sau cuộc cãi vã này, Hạ Dữu và Lục Giản đã "chiến tranh lạnh" hai tuần. Quản gia và các dì trong nhà đều cẩn thận từng li từng tí, sợ mình làm không tốt chỗ nào lại bị hai anh em mang ra làm nơi trút giận.
Nhưng mà ngọn lửa vốn đã gần biến mất lại bùng cháy trở lại một ngày trước buổi tiệc tối, chỉ vì chuyện cậu có nên mặc quần giữ ấm hay không.
Hạ Dữu cảm thấy cậu đường đường là một mỹ thiếu nam 21 tuổi, sao có thể mặc quần giữ ấm được? Thật sự quá mất phong độ.
Còn Lục Giản thì cho rằng mặc kệ cậu bao nhiêu tuổi, mùa đông là phải mặc quần giữ ấm. Liên quan đến cả ngọn lửa tức giận chưa dứt vì chuyện đua xe, hai người lại cãi nhau một trận nữa. Mãi đến ngày tiệc tối, Hạ Dữu mới nhẫn nhục chịu đựng mà mặc quần giữ ấm vào.
Vì nếu cậu không mặc, Lục Giản sẽ khóa thẻ tín dụng của cậu. Bố mẹ cậu cũng không cứu được loại tình huống đó.
Cho đến hôm nay Lục Giản mang Hạ Dữu đi lấy xe, ngọn lửa của hai anh em, chính xác hơn là ngọn lửa của Hạ Dữu, mới hoàn toàn tắt.
Lục Giản giận, chỉ biết trút giận ở phòng tập thể hình theo mồ hôi mà bay hơi. Còn Hạ Dữu giận, thì sẽ bày đủ trò làm phiền Lục Giản, cho đến khi cậu thấy sảng khoái, mãn nguyện, mới nguôi giận.
Lấy xe xong, Hạ Dữu trực tiếp lái chiếc xe thể thao mới của mình đi "phát ấm" cho ba người bạn thân đang làm việc ở các nơi khác nhau, mỗi người một ly trà sữa và một miếng bánh kem nhỏ.
Đương nhiên, phát ấm không phải là mục đích chính, khoe xe mới mới là mấu chốt nhất.
Kết quả, Hạ Dữu vui vẻ vì bị bạn thân đuổi ra khỏi nhóm chat ba tiếng đồng hồ.
Lục Giản là người nắm quyền Lục thị tập đoàn, tự nhiên không thể thảnh thơi như Hạ Dữu. Sau khi hai người tách ra, y còn phải về công ty xử lý văn kiện.
Gần cuối năm, công việc công ty rất nhiều, rất nhiều văn kiện đều phải do y tự mình xem qua mới có thể phê duyệt.
7 giờ tối, Lục Giản ký tên mình trên văn kiện cuối cùng, đưa cho thư ký, "Sau này nếu phải tăng ca, cô không cần đợi tôi, đến giờ tan làm là được."
Đây là điều Lục lão tiên sinh đã đề xướng khi còn ở công ty: nhân viên không cần phải ở lại tăng ca cùng sếp, chỉ cần công việc xử lý xong, đến giờ là có thể tan làm.
Lục Giản hiện tại cũng làm như vậy.
Lục Giản nhìn điện thoại, nửa ngày nay Hạ Dữu chắc là đang trải nghiệm chiếc xe mới của cậu, không rảnh phản ứng y, WeChat yên tĩnh không một tin nhắn.
Đi thang máy xuống bãi đỗ xe ngầm, Lục Giản không thấy xe của mình ở chỗ đỗ quen thuộc, cũng không thấy tài xế. Đang định gọi điện, điện thoại của Hạ Dữu đã gọi tới trước.
"Anh, tan làm chưa?" Giọng nói của cậu trong trẻo ấm áp, dù có chút sai lệch, nhưng vẫn rất êm tai.
Giọng Lục Giản không tự giác mà trở nên ôn hòa, "Đang ở bãi đỗ xe, sao thế?"
"Nói là mời anh ăn cơm mà. À đúng rồi, quên nói với anh, em đã cho tài xế về sớm, em ở bên ngoài công ty đợi anh, anh mau lên đi."
Lục Giản quay lại thang máy lên lầu một, ra khỏi thang máy liền thấy bên ngoài đại sảnh có không ít người vây quanh. Đến gần nhìn, họ vây quanh chụp ảnh, hình như chính là Hạ Dữu.
Đi vào giữa đám đông, Lục Giản thấy tạo hình của Hạ Dữu, khóe môi khẽ cong lên một cách không rõ ràng.
Buổi trưa người này ra ngoài còn mặc áo khoác lông vũ ngắn màu xanh nhạt, lúc này đã đổi thành áo khoác dài màu nâu, bên trong mặc một chiếc áo len màu đen. Khăn quàng cổ kẻ sọc đen trắng bao lấy cả cằm cậu, cả khuôn mặt càng thêm nhỏ nhắn tinh xảo. Đôi chân thẳng tắp bao trong chiếc quần tây màu đen, càng tôn lên vẻ chân dài. Chỉ là nhìn có chút đơn bạc, như là không có mặc quần giữ ấm.
Lục Giản buộc mình phải lờ đi tin tức không quan trọng này, đang định bước đi, Hạ Dữu đã ngẩng đầu thấy y, cất điện thoại rồi chạy đến trước mặt y, vẻ mặt như đang đòi công, "Thế nào? Em cố ý đến đón anh tan làm đấy, người khác đâu có được đãi ngộ này."
Lục Giản cao hơn Hạ Dữu năm centimet, hơi rũ mắt nhìn biểu cảm lanh lợi và linh động của cậu, nhịn không được đưa tay xoa xoa tóc cậu, giọng nói từ tính trầm ấm: "Ừm, lái chiếc xe mà anh đi làm kiếm tiền mua cho em, đến đón anh tan làm, đãi ngộ này người khác đúng là không có."
"Ôi chao, đừng có tính toán chi li như vậy mà," Hạ Dữu hưng phấn đẩy vai Lục Giản, đi đến bên xe, tự mình kéo cửa xe ghế phụ cho anh, làm bộ làm tịch nói: "Không biết anh trai thân ái của em có nguyện ý nể mặt, cho tiểu đệ một cơ hội mời ăn cơm không đây?"
Lục Giản cười nhẹ một tiếng đầy nặng nề, thuận theo lời cậu nói, "Xem ở phần tiểu đệ hôm nay ngoan ngoãn, miễn cưỡng đi."
Hạ Dữu giúp Lục Giản đóng cửa xe, chính mình vòng qua chỗ ghế lái, nhấn ga, nghênh ngang mà đi.
Nhà hàng họ ăn là phải đặt trước, nhưng Lục Giản là VIP cao cấp, Hạ Dữu trực tiếp dùng thông tin của anh mình để đặt chỗ. Nói một cách đơn giản, Hạ Dữu quẹt thẻ của anh mình để mời anh mình ăn cơm.
Hai người theo sự dẫn đường của phục vụ sinh ngồi xuống. Món chính còn chưa lên, trên bàn chỉ có vài món điểm tâm ngọt khai vị. Hạ Dữu nếm thử mỗi loại một miếng, món nào ngon thì cậu ăn, món nào không ngon thì đẩy sang trước mặt anh mình.
Dù sao Lục Giản ai đến cũng không từ chối, không kén ăn.
"Xe mới thế nào?" Lục Giản uống một ngụm nước trắng, làm tan cảm giác ngọt trong miệng, mới mở lời hỏi.
"Cảm giác siêu tốt, siêu đã." Mắt Hạ Dữu vẫn sáng lấp lánh, nhìn ra được là thật sự rất vui vẻ, cũng rất thỏa mãn.
"Ừm, vậy chúng ta ước pháp tam chương." Lục Giản nói.
Hạ Dữu: "?"
"Thứ nhất, trong nội thành hạn chế tốc độ 50."
"Không phải anh, xe thể thao mà 50..."
"Thứ hai, đi ngoại ô cùng trường đua thì phải nói cho anh, chơi các môn thể thao mạo hiểm nhất định phải có anh đi cùng mới được chơi."
"Thứ ba, trừ công việc ra, không được qua đêm bên ngoài, đặc biệt là trong tình trạng say xỉn. Phải gọi điện cho anh, anh đi đón em."
Hạ Dữu: "..."
Khó trách anh cho cậu đặt xe, còn xóa bỏ hết tất cả những lời giận dỗi trước đó của cậu. Hóa ra là đang chờ cậu ở đây.