Đi được một đoạn đường, lại bắt đầu thúc giục Ngụy Chí Minh: “Bác Ngụy, bác lại đạp nhanh lên nữa đi.”
Tốc độ lái xe của Ngụy Chí Minh ngay cả Lục Tư Niên cũng không bằng. Nể tình ông lớn tuổi, cô đã nhịn đi nhịn lại! Mắt thấy trời càng ngày càng tối, cô thật sự không nhịn được nữa.
Ngụy Chí Minh: “…” Ông có thể nói, ông đã dùng hết sức để đạp chân không?
Trên đường về có khá nhiều dốc, yên sau lại chở một người… Ông lại không biết xấu hổ nói ra lời trong lòng, chỉ có thể liều mạng đạp chân. Kết quả là… càng đạp tốc độ càng chậm…
Diệp Tam Thu thật sự không nhịn được nữa, từ yên sau xe đạp nhảy xuống, một tay giật lấy tay lái xe đạp từ tay Ngụy Chí Minh, vẫn còn khách sáo nói: “Bác Ngụy, vẫn là để cháu đạp đi, cứ theo tốc độ lái xe của bác, lại lề mề nữa, người nhà cháu sẽ đến xưởng dệt bông đòi người mất.”
Ngụy Chí Minh muốn nói ông đạp thật ra đã rất nhanh, là lần nhanh nhất trong bốn mươi mấy năm qua của ông. Nhưng đối diện với ánh mắt sốt ruột của Diệp Tam Thu, Ngụy Chí Minh không nói một câu từ xe đạp xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT