Bà cụ Cổ cũng tức giận: “Con rể, con có con trai, nhưng A Lệ nhà ta thì không. Con cũng biết rõ, với thái độ của con trai con đối với con gái ta, sau này A Lệ chắc chắn không trông cậy vào nó được. A Lệ đời này cũng đã định không thể có một đứa con của riêng mình, con không vì A Lệ sau này mà suy nghĩ, chúng ta làm người nhà mẹ đẻ phải suy nghĩ. Cho cháu trai hoặc cháu gái nhà mẹ đẻ thừa kế cho A Lệ, coi như là người nhà mẹ đẻ cho nó một chỗ dựa. Con rể, con không thể ích kỷ như vậy.”
Ngụy Chí Minh bị tức đến bật cười, ông ích kỷ? Sau khi cưới không cần con chẳng phải là Cổ Lệ và người nhà họ Cổ đã tự mình đồng ý sao? Nếu đã đồng ý trước khi cưới là không cần con, bây giờ lại dựa vào cái gì mà lôi chuyện con cái ra nói?
Ngụy Chí Minh nhìn về phía Cổ Lệ, ánh mắt nặng nề nhắc nhở: “A Lệ, chúng ta trước khi cưới đã nói rõ, sau khi cưới sẽ không cần con.”
Cổ Lệ vẻ mặt phức tạp. Đúng, trước khi cưới bà đã đồng ý không sinh con, nhưng… bây giờ bà hối hận không được sao?
Bà cụ Cổ chắn trước mặt Cổ Lệ, bà ta nói: “Con rể, A Lệ là phụ nữ, là phụ nữ thì phải có một đứa con! Con không muốn có con, A Lệ vì yêu con, nó đã đồng ý. Nhưng con cũng phải nghĩ cho A Lệ chứ. Không có đứa con, sau này A Lệ già rồi dựa vào cái gì? Ai lo dưỡng lão ma chay cho nó?”
Ngụy Chí Minh mặt lạnh không nói gì.
Cổ Lệ thấy vậy, đây là có cơ hội?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT