Ông cụ nén lại sự kinh ngạc trong lòng, nhíu mày, thấp giọng quát: “Tư Niên, những lời này có thể nói bừa được sao? Nhà ông ngoại con là nhận lệnh của tổ chức đến biên cương, còn nhà họ Bùi là bị hạ phóng, tính chất của việc hai nhà đến biên cương là khác nhau. Hơn nữa, biên cương rộng lớn như vậy, họ có đến cùng một nơi hay không cũng không ai biết. Ông ngoại con dù có trọng tình nghĩa đến đâu cũng là người có nguyên tắc, có chừng mực. Con có biết những lời vừa rồi nếu bị kẻ có ý đồ xấu nghe được sẽ gây ra ảnh hưởng gì cho nhà ông ngoại con không?”
Lục Tư Niên không để tâm: “Con chẳng phải chỉ nói trước mặt ông thôi sao? Hơn nữa, nhà ông ngoại con đều đã mất liên lạc, ai biết bây giờ họ ra sao.”
Ông cụ: “…”
Hôm nay thật sự không thể nói chuyện tiếp được nữa.
Thằng nhóc này ở cùng cháu dâu, những thứ khác không thấy học được bao nhiêu, mà tâm cơ lại học được mười phần. Nếu ông không đoán sai, tiếp theo nó sẽ lại hỏi chuyện nhà họ Nguyễn.
Ông cụ cố tình sa sầm mặt đứng dậy, đuổi Lục Tư Niên đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play