Nhưng chỉ hai ngày sau, nhà họ Diệp bị trộm, toàn bộ tiền tiết kiệm của nhà ông cả và ông hai đều bị trộm cuỗm sạch.

Vợ ông cả và vợ ông hai cắn răng khẳng định là do Diệp Tam Thu làm, nhưng họ không có bằng chứng, trộm không bắt được, lại còn bị Diệp Tam Thu lấy cớ vu khống mà đánh cho một trận nữa.

Từ đó về sau, Diệp Tam Thu như biến thành một người khác.

Công việc đồng áng không làm, việc nhà không động tay, ai trong nhà họ Diệp dám nói cô một câu không phải, cô liền nổi điên.

Lúc đầu, người nhà họ Diệp còn không phục, tìm đủ mọi cách để trấn áp Diệp Tam Thu.

Sau khi Diệp Tam Thu đánh cho tất cả mọi người trong nhà họ Diệp (trừ bà cụ) một trận, họ cuối cùng cũng ngoan ngoãn.

Họ xác định rằng, con mụ điên Diệp Tam Thu này giống hệt bà mẹ lai lịch không rõ, chết sớm của nó, vừa khỏe vừa tàn bạo.

Diệp Tam Thu không chỉ nổi điên với người nhà, mà là với tất cả mọi người trong đại đội Hoa Khiên Ngưu.

Ai dám chọc cô, cô liền thượng cẳng tay hạ cẳng chân.

Chỉ trong vòng ba năm, cô đã đánh khắp đại đội Hoa Khiên Ngưu không có đối thủ, và cũng thành công biến mình thành đối tượng bị mọi người trong đại đội ghét cay ghét đắng.

Đối với điều này, cô chẳng hề bận tâm.

Kiếp trước, cô chính là bị những quy tắc gọi là khuôn khổ trói buộc, không thể sống là chính mình.

Từ khi có ký ức, cô đã ở trong tổ chức, trước kia nghe một chị lớn tuổi trong tổ chức nói, cô được lão đại ôm về từ cô nhi viện lúc khoảng hai tuổi.

Sau khi vào tổ chức, nhiệm vụ hàng ngày của cô ngoài huấn luyện vẫn là huấn luyện.

Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm nọ, gió mặc gió, mưa mặc mưa mà huấn luyện.

Cô không có sở thích riêng, cũng không có suy nghĩ của riêng mình, càng không có bạn bè để tâm sự.

Năm cô mười lăm tuổi, tổ chức giao cho cô nhiệm vụ đầu tiên, từ đó về sau, cô trở thành công cụ kiếm tiền của tổ chức, trở thành một cỗ máy giết người vô cảm.

Có lẽ do nghiệp chướng nặng nề, trong lần thực hiện nhiệm vụ cuối cùng mà tổ chức giao cho, cô đã bị đối thủ phản sát.

Khi mở mắt ra lần nữa, cô đã xuyên vào thân thể của nguyên chủ.

Sống lại một đời, cô không muốn trải qua cuộc sống đánh đấm giết chóc, ngày qua ngày vô vọng như kiếp trước nữa, cô muốn sống một cuộc sống bình thường, một cuộc sống tự do tự tại, cô muốn sống sao cho thoải mái, không ai có thể chỉ tay năm ngón vào cuộc đời cô.

“Lần này mày lại vì sao mà đánh rụng răng của cô Vương?”

Giọng nói của bà cụ Diệp kéo Diệp Tam Thu trở về từ dòng suy nghĩ.

Diệp Tam Thu khẽ nhíu mày, giọng nói lạnh lùng mang theo chút chán ghét: “Nó nói xấu sau lưng con, nói con không coi ai ra gì, nhưng lén lút lại lả lơi với mấy anh thanh niên trí thức ở điểm thanh niên trí thức, nói con là đồ điếm không biết xấu hổ. Nó không chỉ vu khống con, còn làm bại hoại thanh danh của con, con đánh rụng một chiếc răng của nó đã là nương tay lắm rồi.”

Diệp Tam Thu căn bản không sợ Vương Kiều Kiều đi công xã kiện cô.

Cô có cả ngàn cách để làm cho Vương Kiều Kiều từ bỏ ý định kiện mình.

Cô tuy bạo lực, nhưng không phải là không có đầu óc.

Nếu không thì ba năm qua, với số người cô đã đánh, cô đã sớm bị người trong đại đội tố cáo vào tù rồi.

Khóe miệng bà cụ Diệp giật mạnh hai cái.

Bà thầm nghĩ, mày, Diệp Tam Thu, ở đại đội Hoa Khiên Ngưu này còn có thanh danh sao?

Nhưng theo lời con khỉ con này vừa nói, cô Vương bị đánh cũng không oan.

Dám mắng cháu gái bà, đáng bị đánh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play