Chờ những người khác nghe thấy giọng của Ngưu Ái Linh lấy lại tinh thần đi xem, chỉ thấy phía trước mơ hồ một chấm đỏ nhỏ và bóng dáng đang ra sức đuổi theo của Ngưu Ái Linh.

Những người bị bỏ lại: “…” Hai người này sao không nói võ đức gì cả!

Chạy cũng không nói với họ một tiếng.

Ngày thường thì chị em tốt, chị em thân, gặp chuyện thì từng người chạy còn nhanh hơn cả thỏ.

Những người khác một bên trong lòng hung hăng chửi bới, một bên đuổi theo Ngưu Ái Linh, còn học theo Ngưu Ái Linh mà la lớn.

“Ái Linh, đợi tôi với, tôi có việc muốn nói với cô.”

Ngưu Ái Linh có thể đợi họ mới là lạ, hai cái chân chạy nhanh đến mức sắp ra tàn ảnh.

Nhìn các chị dâu chạy xa, Ngụy Bình An lặng lẽ buông tay đang nắm lấy Lục Tư Niên ra.

Hắn bây giờ mà chạy theo họ, không biết còn kịp không!

Lục Tư Niên nói cho hắn biết, không kịp nữa rồi.

“Nắm lấy đi chứ, sao lại buông ra?”

Giọng nói đầy uy hiếp vang lên bên tai, Ngụy Bình An lặng lẽ đồng cảm với mình hai giây, vội vàng nịnh nọt cười với Lục Tư Niên: “Lục ca, tôi cũng là vì anh thôi.”

Lục Tư Niên lại trở về bộ dạng bất cần đời như ngày thường.

Khóe môi nở một nụ cười nhạt, nhướng mày nhìn Ngụy Bình An: “Tốt với tôi? Sợ tôi giết người?”

Ngụy Bình An rất muốn gật đầu, nhưng hắn không dám.

Hắn cười làm lành nói: “Làm gì có? Với giác ngộ tư tưởng của Lục ca, sao có thể làm chuyện phạm pháp được, tôi chỉ cảm thấy một thằng đàn ông như tôi mà đi so đo với mấy chị em phụ nữ nói nhiều có chút mất mặt.”

Lục Tư Niên hừ lạnh một tiếng: “Tôi có giác ngộ tư tưởng gì? Còn nữa, mày từ khi nào lại quan tâm đến cái thứ gọi là mặt mũi? Mày là người như thế nào trong viện mày không rõ sao? Còn mất mặt? Mày mất mặt còn thiếu sao? Mày có cái thứ đó không?”

Nếu là ngày thường, Ngụy Bình An đã sớm dỗi lại rồi.

Tôi đã trải qua không ít chuyện mất mặt, chẳng lẽ anh Lục Tư Niên lại chưa từng trải qua? Tôi mà không có cái thứ đó thì anh Lục Tư Niên lại có à?

Hai ta một Ngọa Long một Phượng Sồ, anh cả đừng chê cười anh hai.

Nhưng lúc này, hắn một tiếng rắm cũng không dám đánh.

Chỉ có thể cười nịnh nọt gật đầu.

“Lục ca nói rất đúng, tôi quả thực không có cái thứ đó.”

Lục Tư Niên: “…” Cắn cắn răng hàm sau, trực tiếp bị tức cười: “Cút đi, hai ngày tới đừng có xuất hiện trước mặt tôi!”

Cái gì khí, cái gì giận, gặp phải thằng vô liêm sỉ Ngụy Bình An này, lúc này cũng không tức nổi.

Hắn biết Ngụy Bình An là vì tốt cho hắn.

Hắn thực ra cũng không muốn làm gì con nhỏ xấu xí lắm mồm kia.

Hắn chỉ đơn thuần là muốn dọa dọa nó thôi!

Ngụy Bình An: “…” Tôi tin anh cái quỷ.

“Mày muốn đi đâu? Hay là tao đi cùng mày?” Ngụy Bình An vẫn còn có chút không yên tâm.

Dù sao con nhỏ nhà Phó đoàn trưởng Giang hôm nay đã chạm đến vảy ngược của Lục Tư Niên.

Người trong đại viện đều biết người mẹ đã mất sớm của Lục Tư Niên là cấm kỵ của hắn, ai cũng không được nhắc đến, ai nhắc đến hắn sẽ nổi điên với người đó.

Tổ chức cũng đã cảnh cáo người trong viện, không được nhắc đến chuyện mẹ của Lục Tư Niên.

Nhiều năm như vậy, người trong viện rất ăn ý mà chưa từng nhắc đến.

Vợ của Phó đoàn trưởng Giang mới đến đại viện không lâu, chắc là chưa biết chuyện này, trong lúc nhất thời lắm mồm, suýt nữa thì tự chuốc họa vào thân.

Ngụy Bình An biết ảnh hưởng của Nguyễn Tuyết đối với Lục Tư Niên, hắn sợ mình vừa đi, Lục Tư Niên sẽ tìm đến nhà Phó đoàn trưởng Giang để tiếp tục gây chuyện.

Đừng nghi ngờ, chuyện này, Lục Tư Niên thật sự làm được, hắn trước đây không phải là chưa từng làm.

Lục Tư Niên vừa thấy biểu cảm của Ngụy Bình An là biết hắn trong lòng đang nghĩ gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play