Diệp Tam Thu: “…” Bà cụ khẩu thị tâm phi này cũng thật đáng yêu.
Sợ Diệp Tam Thu thật sự đổi ý, nửa đoạn đường còn lại bà cụ vừa cảnh giác nhìn Diệp Tam Thu, đề phòng cô đổi ý bỏ trốn, vừa cố ý nói những lời tốt đẹp về đế đô để dụ dỗ Diệp Tam Thu.
Diệp Tam Thu: “…”
Chờ đến đầu làng, cảm xúc không nỡ của bà cụ lại dâng lên.
Nhưng bà không dám nói thêm gì nữa.
Bà nhét cái bọc đã chuẩn bị sẵn vào lòng Diệp Tam Thu: “Đây là một ít lương khô bà chuẩn bị cho con, con ăn trên đường, được rồi, đi nhanh đi, thời gian cũng không còn sớm, nếu không sẽ không kịp chuyến tàu hôm nay.”
Diệp Tam Thu phải đi bộ đến thị trấn, đến thị trấn cô lại phải đi xe buýt đến huyện, đến huyện mới có thể đi tàu hỏa.
Diệp Tam Thu nhìn bà cụ đang nóng lòng muốn cô đi, khẽ thở dài, từ trong túi lôi ra một cuốn đồ đã chuẩn bị sẵn nhét vào túi bà cụ.
“Đây là thư hòa giải của cô Vương, bà cầm đi báo cáo với đại đội trưởng.”
Bà cụ sửng sốt, chờ phản ứng lại cháu gái đã nói gì, liền đưa tay ra định móc đồ trong túi, giọng nói vội vàng: “Cô Vương đưa cho con thư hòa giải? Cô ấy đưa cho con lúc nào, sao con không nói sớm, con…”
Bà cụ sắp lo chết rồi, nếu bà biết sớm cô Vương đã viết thư hòa giải cho cháu gái, bà đã không để cháu gái đi đế đô tìm cái gọi là vị hôn phu.
Ai biết vị hôn phu kia là người tốt hay người xấu.
Chuyện quan trọng như vậy, sao cháu gái không nói trước cho bà một tiếng.
Bà cụ từ trong túi lôi tay ra định kéo tay Diệp Tam Thu.
Đi đế đô làm gì!
Không đi!
Tay đưa ra được một nửa, đột nhiên dừng lại…
Thôi, việc đã đến nước này, vẫn là đi thôi.
Với bản lĩnh gây chuyện của cháu gái, ngoài cô Vương ra, sau này có thể còn có cô Lý, cô Hoàng…
Bà không thể đảm bảo mỗi một người cô chọc vào đều sẵn lòng viết thư hòa giải.
Vẫn là để cô ấy đi thành phố lớn mở mang tầm mắt đi.
Với mối quan hệ của con dâu và chị em tốt, người nhà chồng chắc cũng không phải là người khó ở chung.
Bà cụ vẫy tay: “Được rồi, con mau đi đi.”
Diệp Tam Thu cúi người ôm lấy bà cụ: “Bà chăm sóc tốt cho bản thân, chờ con ở đế đô ổn định, con sẽ đón bà lên.”
Bà cụ vỗ vỗ lưng cháu gái, nén lại những giọt nước mắt sắp trào ra, ra vẻ nhẹ nhõm nói: “Được, bà chờ con đưa bà đi thành phố lớn trải nghiệm.”
Diệp Tam Thu đi rồi.
Bà cụ vẫn đứng ở ngã tư đường nhìn quanh.
Chờ bóng dáng cháu gái biến thành một chấm đen nhỏ, rồi lại đến khi hoàn toàn không nhìn thấy nữa, bà cụ mới lưu luyến thu hồi tầm mắt.
Bà lau nước mắt, thầm mắng mình không có chí khí.
Đã lớn từng này rồi, sao còn khóc.
Cháu gái đi thành phố lớn sống những ngày tốt đẹp, có gì mà phải khóc.
Bà cụ quay người đi về nhà.
Vừa quay người, nhớ lại lá thư hòa giải cháu gái nhét vào túi, bà cho tay vào túi mò mẫm, tay chạm vào một cuốn đồ trong túi, cau mày.
Thư hòa giải đâu có dày như vậy?
Bà cụ như nghĩ ra điều gì, khóe mắt lại đỏ lên.
Bà lôi đồ trong túi ra, quả nhiên, ngoài thư hòa giải ra còn có những thứ khác.
Mười tờ mười đồng đại đoàn kết buộc lại với nhau, tròn một trăm đồng.
Người nhà quê phải tiết kiệm bao nhiêu năm mới có thể dành dụm được số tiền này, cháu gái bà cứ thế mà để lại cho bà.
Một bà già như bà làm sao dùng hết được nhiều tiền như vậy.
“Con bé này sao lại hào phóng thế.” Lẩm bẩm, bà cụ bỗng nhiên cười.
“Con bé này giống hệt cha nó, đều là những đứa con hiếu thảo.”
Bà vẫn luôn biết cháu gái mấy năm nay giấu người nhà làm một vài việc.