Edit: A.H. Lumière
Uống thuốcliền hai ba ngày, Tô Yến cảm thấy bệnh tình đãgầnkhỏi hẳn.Thấy Thái tửcứ có vẻ nôn nóng, trong lòng đã sinh ý định vụng trộm xuất cung, thành ra lúc đọc sách nghe giảng cũngthấp thỏm đứng ngồi không yên, thầm than: phen này e rằng không ổn rồi.
Đợi đến buổi trưa, nhân lúc Thái phó ra ngoài để kiểm tracửa nẻo,y liền thừa cơ thi triển chút‘thuật ẩn thân’, toan tìm khe hở lén chuồnđi.
Nào ngờ Thái tử đâu chịu để y thoát thân, sớm đã lệnh cho cung nhân chờ sẵn ngoài điện, chuyên môn chặn đường củay.
Đang lúc thấy kiếp nạn khó thoát, chợt một vị nội thị tiến đến, truyền khẩu dụ Thánh thượng, sai Tô Yến yết kiến tại Ngự Thư Phòng.
Tô Yến liền thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, lần đầu trong đời cảm thấy Hoàng đế cho gọi thật đúng lúc, thấu hiểu lòng người.Y vội vàng đi theo vị thái giám, để mặc Chu Hạ Lâm tức tối chạy ra tận cửa điện, chỉ biết dậm chân.
Cảnh Long Đế vốnchỉđang phê duyệt tấu chương,thấy triều thần tranh cãi không ngớt, chợt nhớ đến Tô Yến thường có cách nhìn sáng suốt, nên cho gọi đến để nghe ý kiến. Không ngờ lần này, Tô Yến lại chẳng còn dáng vẻ muốn né tránh như trước,trái lại một mực tỏ ý nguyện ở bên Thánh giá lâu hơn.Cảnh Long Đế kinh ngạc, thoáng ngạc nhiên, rồi trong lòng cũng vui vẻ, bèn lưu y hầu cạnh,mãi đến tận xế chiều mới cho lui.
Ra khỏi Ngự Thư Phòng, Tô Yến liền sai người truyền lời cho Thái tử, nói sắc trời đã muộn, cửa cung sắp khóa,không kịp về Đông Cung, còn mình thì men theo đường thẳng ra ngoài Ngọ Môn, thoắt cái đã mất dạng.
---
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT