Trong lần hành động này, nhiệm vụ của Lô Đình rất đơn giản, đó là xác định thật giả của bức thư của Phu Mông Linh Sát trên người tên thương nhân người Hồ.
"Vù!"
Nghe câu này, sắc mặt Tống Vương và lão quản gia đều thay đổi. Tống Vương vươn tay phải, nhanh chóng lấy bức thư từ tay Lô Đình. Chỉ liếc qua một cái, sắc mặt Tống Vương lập tức trở nên vô cùng khó coi. Những lời Vương Xung nói trong thư đã hoàn toàn ứng nghiệm. Nhưng điều Tống Vương quan tâm không phải là chuyện này. Phu Mông Linh Sát có dã tâm, ông không hề ngạc nhiên, từ nhiều năm trước khi mới gặp y, Tống Vương đã đoán được sẽ có ngày này.
Điều thực sự khiến ông bận tâm là cái tên của vị hoàng tử Đại Đường được nhắc đến trong bức đầu danh trạng này của Phu Mông Linh Sát.
"Haiz!"
Tống Vương đặt bức thư xuống, nhét vào tay áo, không kìm được mà thở dài một hơi, ánh mắt đầy vẻ thất vọng. Về vị hoàng tử trong thư của Phu Mông Linh Sát, trong kinh thành đã có rất nhiều lời đồn đại về hắn. Nhưng Tống Vương luôn cho rằng, thân là hoàng tộc, hậu duệ của Chân Long, ít nhất cũng phải có quan niệm đúng sai cơ bản.
Đại Đường là của người Hán, thiên hạ là của người Hán. Năm xưa Thái Tông bệ hạ đã dùng vũ lực chinh phạt bốn phương mới có được Đại Đường ngày nay, chứ không phải do người Hồ tự nguyện quy phục. Mọi việc đều có nặng nhẹ, trước sau, đế quốc cũng có chủ có thứ. Không phải Tống Vương có thành kiến với người Hồ, mà là người Hồ chỉ biết đến luật cá lớn nuốt cá bé, không có quan niệm nhân nghĩa. Đế quốc chỉ khi nằm trong tay người Hán, dùng nhân nghĩa để trị vì, mới có thể có được tình hình trật tự, Hồ Hán hòa hợp như hiện nay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT