Thượng Quan Hi vốn còn muốn ép nàng nói thật hai câu, nhưng khi hắn cúi mắt nhìn thấy những vết xước nhỏ trên hai tay Nhạn Vị Trì, lại có chút không nói nên lời.

Những vết thương này, đều là do trèo cây tạo thành.

Thượng Quan Hi đưa tay ra sau lưng, nắm thành quyền, tâm tình cực kỳ phức tạp.

Hai người nhìn nhau hồi lâu, ai cũng đoán không ra đối phương đang suy nghĩ gì.

Ngay khi Nhạn Vị Trì có chút không chịu nổi bầu không khí xấu hổ này, Thượng Quan Hi đột nhiên mở miệng nói:

"Nhạn Vị Trì, cô tiễn ngươi rời đi được không?"

"Hả? Rời đi?"

Nhạn Vị Trì nghi hoặc nhìn Thượng Quan Hi.

Thượng Quan Hi nghiêm túc gật đầu.

Bên cạnh hắn không an toàn, Hoàng hậu, An Quốc Công, Trường Tín Vương, còn có những huynh đệ của hắn, mỗi người đều coi hắn là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.

Lúc hắn ở xa trong quân doanh, đã gặp phải vô số lần ám sát.

Hôm nay trở lại kinh thành, càng là như đi trên băng mỏng, bước đi khó khăn.

Hơn nữa độc hàn cổ của hắn, phát tác càng ngày càng không có quy luật.

Hắn biết rõ thời gian của mình không còn nhiều, chỉ muốn mau chóng hoàn thành sứ mệnh chưa hoàn thành.

Mà trong tất cả sứ mệnh này, không hề có Nhạn Vị Trì.

Nếu trong kế hoạch của hắn không có Nhạn Vị Trì, vậy hắn không thể liên lụy Nhạn Vị Trì.

Cho nên hắn muốn tiễn nàng đi.

Nhạn Vị Trì bình tĩnh nhìn Thượng Quan Hi, bỗng nhiên có vài phần tủi thân.

Nàng vừa mới giúp hắn trút một ngụm ác khí, chuyện này không được Thượng Quan Hi cảm kích và mỉm cười thì thôi, hắn lại còn muốn đuổi nàng đi?

Nhạn Vị Trì trầm mặc một chút, không nhịn được hỏi:

"Tại sao?"

Thượng Quan Hi nhíu mày nói:

"Ngươi và ta không có thực tế vợ chồng, chỉ là tình thế bắt buộc. Cô có thể đưa ngươi đến bất cứ nơi nào ngươi muốn. Bên cạnh cô. . . không cần nữ nhân."

"Ta bị hắn ghét rồi sao?"

Nhạn Vị Trì nhìn về phía Thượng Quan Hi, một cảm giác như nghẹn ở cổ họng tự nhiên sinh ra.

Nhưng ngay sau đó, nàng lại mỉm cười nói:

"Được thôi, nếu Thái tử điện hạ thả ta tự do, ta sẽ không khách khí. Sáng mai ta sẽ đi! Không cần ngươi đưa! Bây giờ Thái tử điện hạ mời trở về!"

Nhạn Vị Trì cảm thấy mình đã đáp ứng đủ thống khoái rồi.

Không ngờ Thượng Quan Hi lại hùng hổ dọa người, lại nói thêm một câu:

"Bây giờ thu dọn, lập tức rời kinh!"

Vừa nói xong, Thượng Quan Hi liền vòng qua Nhạn Vị Trì, trực tiếp sải bước mà đi.

Nhạn Vị Trì sững sờ tại chỗ, nghe được Thượng Quan Hi ở trong sân phân phó Trương quản gia, chuẩn bị xe ngựa.

Nhạn Vị Trì thật sự có chút không hiểu nổi tình huống.

Rõ ràng ban ngày còn đang yên đang lành, nàng chỉ đi ra ngoài một vòng, sao sau khi trở về, Thượng Quan Hi lại trở mặt không nhận người?

"Chẳng lẽ là vì, ta cản trở chuyện tốt của hắn, không để cho bốn nữ tỳ kia, hầu hạ gần gũi hắn?"

Nghĩ tới đây, Nhạn Vị Trì không khỏi có chút tức giận, cắn răng nói:

"Đi thì đi! Ai thèm!"

Nhạn Vị Trì xoay người muốn đi lấy quần áo, nhưng vừa quay đầu lại, lại thấy một nam tử áo tím ướt sũng, ngồi ở trên bệ cửa sổ của nàng.

Nam nhân kia cười híp mắt phất tay:

"Chào, tiểu cô nương!"

Người này vào lúc nào?

Nhạn Vị Trì vừa muốn kinh hô, người nọ cách không một chút, đúng là trực tiếp điểm huyệt đạo của nàng.

Nhạn Vị Trì khẩn trương đứng tại chỗ, thầm nghĩ một tiếng:

"Trong số những người Hoàng hậu đưa tới, thì ra có người lợi hại như vậy. Ta đã đánh giá thấp khả năng của kẻ thù."

Nam tử áo tím nhìn Nhạn Vị Trì, cười híp mắt tiếp tục nói:

"Dùng dây bạc dẫn sét, dùng tiêu thạch đánh lửa, dùng dầu đồng trợ cháy, tiểu cô nương, ngươi thật lợi hại. Nhưng ngươi có biết không, trận hỏa hoạn vừa rồi, đã đốt cháy cả quần áo của ca ca ta."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play