Không bao lâu, không trung bị một đạo tia chớp tím trắng đan xen chém ra hai nửa.

Trong nháy mắt ánh sáng cực lớn, chiếu kinh thành đêm tối như ban ngày.

Nhạn Vị Trì trong bóng tối kích động hai tay nắm chặt, vươn cổ nhìn diều giấy của mình.

Bùm! Răng rắc!

Xoẹt!

Tia chớp kia đúng là không thiên vị bổ vào con diều.

Xẹt xẹt, điện quang một đường tia lửa mang theo tia chớp, theo dây diều, trực tiếp bổ về phía nóc nhà của Thượng Quan Ly.

Rắc một tiếng vang thật lớn, nóc nhà đều bị lật tung!

Nhưng đó vẫn chưa phải là hiệu quả cuối cùng.

Chỉ thấy nóc nhà oanh một cái, trong nháy mắt dấy lên đại hỏa hừng hực!

Cảnh tượng thật kinh hãi!

"Trời ơi, mau tới đây, nhà bị sét đánh!"

"Người đâu, người đâu, cháy rồi, cháy rồi!"

"Mau đi báo cho điện hạ! Mau cứu hỏa!"

. . .

Phủ đệ Nhị hoàng tử trong nháy mắt loạn thành một đoàn.

Nhạn Vị Trì ở một bên, búng ngón tay, cười híp mắt nói:

"Thành công rồi! Thiên giáng chính nghĩa! Như vậy Thượng Quan Hi, sẽ không sợ lão hoàng đế khó xử chứ!"

Trong bóng tối Thượng Quan Hi, nghe được câu này lầm bầm, không biết tại sao, trong lòng lại rung động một trận.

Thì ra. . . thì ra nàng tốn nhiều công sức, vẫn muốn vì hắn mà trút giận.

Thì ra mấy ngày nay nàng bận rộn, đều là thiết kế dẫn sét đánh lên nóc nhà của Thượng Quan Ly.

Thì ra. . . thì ra nàng đúng là như thế, đem lời của hắn, để ở trong lòng.

Thượng Quan Hi khẽ nhíu mày, không biết nên miêu tả cảm giác trong lòng như thế nào.

Mắt thấy Nhạn Vị Trì vui mừng hớn hở, nhảy nhót rời đi.

Thượng Quan Hi nhếch khóe miệng, không nhịn được cười nhạt.

Sau khi hai vợ chồng đều rời đi, nam tử áo tím trên cây lúc nãy cũng từ trên cây phi thân xuống.

Nhưng hắn thật trùng hợp, vừa lúc bị hạ nhân cứu hỏa ở phủ Nhị hoàng tử nhìn thấy.

Người nọ kinh hô một tiếng:

"Là ngươi phóng hỏa!"

Nam tử áo tím phủi bụi trên đầu, tức giận mở miệng nói:

"Ta thấy là ngươi nói nhảm mới đúng, tiểu gia ta cũng không phải Lôi Công Điện Mẫu! Lấy đâu ra bản lĩnh chẻ nóc nhà ngươi?"

Nam tử áo tím không để ý tới hắn, mũi chân điểm một cái, phi thân rời đi.

Vừa đi vừa không quên lầm bầm:

"Nha đầu thật lợi hại, dầu đồng, tiêu thạch, dây bạc. Đúng là phương thức phóng hỏa xảo diệu như thế. Tiểu gia ta muốn xem, ngươi là người như thế nào."

——

Thái tử phủ.

Nhạn Vị Trì vừa đi tới cửa Thái tử phủ, trời đã đổ mưa to.

Nhạn Vị Trì ngẩng đầu nhìn trời, cười nhạo một tiếng nói:

"Mưa quá muộn, trận hỏa hoạn kia, ít nhất cũng có thể thiêu hủy toàn bộ thiên viện của hắn."

Nhạn Vị Trì vô cùng hài lòng, Thượng Quan Ly đập một thư phòng của nàng, nàng liền đốt một cái sân của Thượng Quan Ly.

Có qua có lại mà!

Nhạn Vị Trì vui vẻ trở lại phòng mình, đẩy cửa lại thấy Thượng Quan Hi ngồi trước bàn sách.

Nhạn Vị Trì sững sờ tại chỗ, nghẹn lời nói:

"Thái. . . Thái tử điện hạ?"

Thượng Quan Hi buông bản vẽ trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía nàng có chút bối rối, giọng điệu bình thản hỏi:

"Đi đâu?"

Nhạn Vị Trì mấp máy miệng:

"Ta. . . ra ngoài đi dạo!"

"Sấm chớp, mưa bão, ngươi ra ngoài đi dạo?"

Thượng Quan Hi không vạch trần lời nói dối của Nhạn Vị Trì, nhưng rõ ràng là đang thử nàng.

Nhạn Vị Trì ra vẻ trấn định đáp lại:

"Đúng. . . đúng vậy, đi dạo được nửa đường, phát hiện trời mưa, ta liền trở về!"

Thượng Quan Hi đứng lên, từng bước tới gần Nhạn Vị Trì.

Có lẽ là làm một chút chuyện trái lương tâm, Nhạn Vị Trì đúng là có chút chột dạ, từng bước lui về phía sau.

Mắt thấy sắp lui đến ván cửa, Nhạn Vị Trì theo bản năng giơ hai tay lên, lòng bàn tay hướng ra phía ngoài, bày ra một tư thế kháng cự.

"Điện hạ, ngài muốn nói gì cứ nói, đừng đến gần như vậy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play