Tan học trở về Phục Viên, Hứa Ân Đường cùng ông bà nội Lục ăn cơm tối xong thì trở về phòng làm bài tập.

Gần tám giờ, điện thoại của cô reo lên.

Là điện thoại của ông nội Đàm gia gọi tới.

Hứa Ân Đường vừa nghe điện thoại vừa hoạt động cái cổ một chút.

“Ông nội Đàm?”

“Đường Đường, ngày đầu tiên đi học thế nào, có thích nghi không?”

Ông nội Đàm cũng giống như ông bà nội của Lục Khâm, rất yêu thương cô.

Kiếp trước, cô và Lục Khâm kết hôn, là từ nhà cũ của Đàm gia gả đi, ông nội Đàm nói Đàm gia chính là nhà mẹ đẻ của cô.

Hứa Ân Đường đáp: “Rất tốt ạ.”

Ông nội Đàm: “Nếu cháu có cần gì thì cứ nói với ông bà nội Lục, hoặc nói với ông cũng được.”

Hứa Ân Đường đáp một tiếng.

Ông nội Đàm: “Ở trường có chuyện gì thì cứ tìm Đàm Tế Lễ, đừng ngại làm phiền nó.”

Đàm Tế Lễ là cháu trai của ông nội Đàm.

Ông nội Đàm: “Để lúc nào ông bảo nó kết bạn với cháu.”

Hứa Ân Đường: “Vâng ạ.”

Ông nội Đàm lại dặn dò thêm vài câu, Hứa Ân Đường trong lòng rất ấm áp, từng cái đều đáp ứng.

Mơ hồ, cô nghe thấy trong điện thoại truyền đến một giọng nói lười biếng nhàn nhạt, rất nhỏ.

Sau đó, ông nội Đàm nói một câu: “Nó còn biết đến.”

Có lẽ là Đàm Tế Lễ.

Quả nhiên, ông nội Đàm nói với cô: “Là cái tên nhóc thối tha Đàm Tế Lễ đó.”

Ba chữ “nhóc thối tha” khiến Hứa Ân Đường không biết đáp lời thế nào.

Vừa hay cũng nói chuyện gần xong rồi, cô nói: “Ông nội Đàm, vậy cháu đi làm bài tập đây, lúc nào rảnh cháu sẽ đến thăm ông.”

“Được.”

Kết thúc cuộc gọi, ông nội Đàm đặt điện thoại xuống, nhìn về phía Đàm Tế Lễ đang xoay xoay điện thoại.

Nụ cười hiền từ trên mặt ông đã biến mất, nhìn Đàm Tế Lễ mũi không phải mũi, mắt không phải mắt, rất là ghét bỏ.

Đàm Tế Lễ cười một tiếng, hỏi: “Chẳng lẽ một tháng không gặp đã không nhận ra cháu rồi sao?”

Ông nội Đàm khẽ hừ: “Cháu có hóa thành tro ông cũng nhận ra.”

Ông lại nói: “Là em gái Đường Đường của cháu đó.”

“Em ấy ở Lục gia sao?” Đàm Tế Lễ hỏi không mấy để tâm, rõ ràng là không quan tâm lắm.

Ông nội Đàm “ừm” một tiếng, nói: “Nó ở Lục gia hai tháng, sau đó sẽ đến nhà cháu.”

Đàm Tế Lễ khựng lại, kinh ngạc hỏi: “Nhà cháu?”

“Bà nội cháu không còn nữa, con bé ở với lão già này không tiện. Đến nhà anh cả cháu, anh cháu lại hơn nó nhiều tuổi quá, chơi không cùng nhau được…”

Nói được một nửa, ông nội Đàm phản ứng lại, nhướng mày.

“Sao hả, không thể đến nhà cháu à? Chuyện nhỏ này ông cũng không làm chủ được?”

Đàm Tế Lễ: “Đương nhiên là ông có thể làm chủ. Đừng nói là một đứa em gái, sắp xếp mười đứa tám đứa tới đây cũng được.”

Anh nói chuyện không đứng đắn như vậy, ông nội Đàm tức giận cầm lấy một quyển sách ném về phía anh.

Đàm Tế Lễ dễ dàng bắt lấy.

Anh đặt quyển sách sang một bên, đứng dậy nói: “Tối qua cháu mới về Bắc Thành, giải thích với ông một chút, đỡ phải để ông lại nói sau lưng cháu là cháu không biết tới.”

Ông nội Đàm sửa lời: “Vừa rồi là ông nói trước mặt cháu.”

“Được rồi, ông là thẳng thắn nhất.” Đàm Tế Lễ cười cười, “Vậy cháu đi trước, ngày mai còn phải đi học.”

“Chờ chút.” Ông nội Đàm gọi anh lại.

“Kết bạn với Đường Đường đi.”

**

Ngày khai giảng là thứ Tư, học ba ngày là đến cuối tuần.

Thứ Bảy, Hứa Ân Đường vẫn dậy lúc như thường lệ.

Cô đến phòng ăn, nghe thấy dì Chu đang nói: “Cậu chủ nhỏ đến vào nửa đêm đấy.”

Bước chân của Hứa Ân Đường khựng lại.

Lục Khâm đã đến Phục Viên.

Ông nội Lục nhìn thấy Hứa Ân Đường, hỏi: “Đường Đường sao dậy sớm vậy?”

Bà nội Lục: “Cuối tuần thì cứ ngủ nướng đi, không cần dậy ăn sáng cùng chúng ta đâu.”

Hứa Ân Đường cười cười, nói: “Cháu quen rồi, đến giờ là tự tỉnh ạ.”

Ăn sáng xong, đi dạo trong vườn với bà nội Lục một lát, Hứa Ân Đường liền đi làm bài tập.

Buổi trưa, cô gặp Lục Khâm.

Lúc anh đến phòng ăn, cả người vẫn còn dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, thần sắc uể oải.

Ánh mắt anh lướt qua Hứa Ân Đường, hơi dừng lại một chút, rồi lại dời đi.

Ông nội Lục nhìn không quen anh như vậy, cau mày: “Mấy giờ rồi.”

Lục Khâm ngồi xuống nói: “Tối qua ngủ muộn quá.”

Ông nội Lục: “Tối không ngủ, ngày không dậy.”

Bà nội Lục giảng hòa, chuyển chủ đề nói với Lục Khâm: “Cháu và Đường Đường vẫn chưa gặp nhau ở trường sao?”

Bà nội Lục không biết tối hôm Hứa Ân Đường mới đến Phục Viên, bọn họ đã gặp nhau rồi.

“Sau này ở trường phải chăm sóc Đường Đường nhiều vào, biết chưa?”

Lục Khâm nhìn về phía Hứa Ân Đường.

Có người lớn ở đây, Hứa Ân Đường gật đầu với anh, coi như chào hỏi, sau đó cụp mắt xuống.

Lục Khâm dời tầm mắt, đáp một tiếng: “Biết rồi ạ.”

Kiếp trước, bà nội Lục cũng dặn dò như vậy.

Lúc đó, Hứa Ân Đường coi lời “biết rồi” này là thật, thường xuyên đi tìm Lục Khâm.

Bạn bè bên cạnh Lục Khâm cười nhạo cô là cái đuôi của anh, Lục Khâm cũng rất phiền cô.

Lần này thì không như vậy nữa.

Lúc ăn cơm, Lục Khâm nhận được một cuộc điện thoại.

Cuộc gọi không dài, anh chỉ nói vài câu.

Đợi anh cúp điện thoại, bà nội Lục hỏi: “Tối nay phải ra ngoài sao?”

Lục Khâm “ừm” một tiếng: “Hà Gia Dục bọn họ tìm cháu.”

Ông nội Lục: “Ra ngoài chơi thì dẫn Đường Đường theo đi.”

Bà nội Lục rất tán thành: “Đường Đường mới đến Bắc Thành, không có bạn bè gì, vừa hay ra ngoài kết giao bạn bè một chút.”

Chưa đợi Lục Khâm lên tiếng, Hứa Ân Đường đã nói: “Cháu không đi đâu, còn phải làm bài tập ạ.”

Bà nội Lục: “Cháu cũng không thể ngày nào cũng chỉ biết làm bài tập, phải kết hợp lao động và nghỉ ngơi, cuối tuần ra ngoài chơi một chút.”

Hứa Ân Đường cười cười: “Cháu biết rồi ạ. Chỉ là mới chuyển trường, cháu vẫn chưa thích ứng được phương pháp giảng dạy của Nhất Trung, cuối tuần muốn bổ sung thêm một chút.”

Nghe cô nói vậy, bà nội Lục dặn dò: “Vậy lần sau hãy đi. Đừng quá mệt mỏi.”

**

Hoạt động buổi tối là do Hà Gia Dục khởi xướng.

Hà Gia Dục bọn họ vốn dĩ hào phóng, ai dẫn người tới chơi cũng được, dẫn bao nhiêu người cũng không sao cả, cho nên mỗi lần đều có rất nhiều người, vô cùng náo nhiệt.

Phần lớn con gái đều là nhắm đến Lục Khâm.

Ánh mắt các cô thi thoảng lại liếc về phía Lục Khâm, chú ý xem có cô gái nào lại gần hay không.

Lục Khâm ngồi trên ghế sofa, cúi đầu lướt điện thoại, lông mày và mắt bị ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu vào trở nên nhàn nhạt.

Hà Gia Dục đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, hỏi: “Sao vậy A Khâm, tối nay không vui à?”

Lục Khâm dời mắt khỏi điện thoại, khẽ cười khẩy: “Tôi có thể có gì mà không vui?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play