Chớp mắt đã đến ngày 1 tháng 9, ngày tựu trường.
Trước khi đi học, bà nội Lục dặn dò: “Ở trường có việc gì thì đi tìm Lục Khâm, nó học lớp quốc tế.”
Con cháu trong giới này đa số đều giống như Lục Khâm, học lớp quốc tế của trường công lập.
Như vậy nếu có gây chuyện gì thì gia đình cũng dễ bề dàn xếp.
Lớp quốc tế của trường Nhất Trung sử dụng hệ thống giáo trình AP của Mỹ, hoàn toàn khác với chương trình thi đại học trong nước.
Khi nhà họ Lục và nhà họ Đàm làm thủ tục chuyển trường cho Hứa Ân Đường, họ đã cân nhắc rằng cô sẽ không thích nghi được với lớp quốc tế nên đã không chuyển cô sang đó.
Kiếp trước, vì muốn gần Lục Khâm hơn một chút, Hứa Ân Đường chỉ học một học kỳ ở lớp thường rồi chuyển sang lớp quốc tế.
Sau khi chuyển sang, chỉ có bản thân cô mới biết cô đã phải nỗ lực đến nhường nào, sau đó cô và Lục Khâm đã nộp đơn vào cùng một trường đại học ở nước ngoài.
Bây giờ cô sẽ không làm như vậy nữa.
Sống lại một đời, cô muốn ở lại trong nước học đại học, lựa chọn ngành nghề mà mình yêu thích.
Hứa Ân Đường hít sâu một hơi, bước vào lớp 10/2.
Mới đầu năm học, các lớp được phân chia lại, mọi người đều đang trò chuyện với bạn bè cũ về những chuyện trong kỳ nghỉ hè.
Có hai nam sinh đang nói chuyện về bóng đá, một người không để ý đã va phải người khác.
“Xin lỗi.” Nam sinh quay người xin lỗi, nhìn thấy Hứa Ân Đường thì ngẩn người, sau đó đỏ mặt.
Hứa Ân Đường: “Không sao.”
Chờ Hứa Ân Đường đi rồi, hai nam sinh mới bàn tán.
“Kia là ai vậy?”
“Không biết.”
“Lớp mình mà còn có người đẹp mà cậu không biết sao?”
“Đúng vậy, nữ sinh xinh đẹp như vậy không thể nào mình không có ấn tượng. Là học sinh chuyển trường sao!”
**
“Bạn học, chỗ bên cạnh bạn có ai không?”
Hứa Ân Đường ngẩng đầu, trả lời: “Không.”
Nữ sinh kéo ghế ra, đặt cặp sách xuống, mỉm cười nói: “Tớ tên Lâm Giai Vũ, lớp 10 là lớp 7.”
Cảnh tượng này trùng khớp với ký ức của Hứa Ân Đường. Hai người bọn họ vẫn là bạn cùng bàn.
Kiếp trước, cô chỉ học lớp 2 một học kỳ nhưng cô có ấn tượng rất tốt về Lâm Giai Vũ.
Khi cô mới chuyển trường chưa quen, Lâm Giai Vũ đã giúp đỡ cô rất nhiều.
“Tớ tên Hứa Ân Đường, học kỳ này chuyển đến từ Lê Thành.”
Việc phân lớp được dựa trên kết quả thi cuối kỳ lớp 10, những người được phân vào lớp thực nghiệm khoa học tự nhiên như lớp 2 về cơ bản đều đã học lớp thực nghiệm từ lớp 10.
Rất ít người giống như Lâm Giai Vũ, từ lớp thường lên.
Vì vậy, Lâm Giai Vũ không có nhiều người quen trong lớp, còn Hứa Ân Đường là học sinh chuyển trường, lại càng không quen biết ai.
Hai người vừa hay kết bạn với nhau.
Tính cách Lâm Giai Vũ có phần rụt rè, nhưng chưa đầy nửa ngày đã rất thân thiết với Hứa Ân Đường.
Cô ấy cảm thán: “Không ngờ chúng ta lại hợp nhau đến vậy.”
Hứa Ân Đường mỉm cười: “Có lẽ chúng ta có duyên.”
Lâm Giai Vũ rất đồng ý: “Tớ cũng nghĩ vậy! Vừa vào lớp tớ đã nhìn thấy cậu rồi.”
Ngày đầu tiên đi học tương đối thoải mái.
Hai tiết cuối buổi chiều là lễ khai giảng, toàn thể giáo viên và học sinh đều đến hội trường.
Hứa Ân Đường lặng lẽ lấy sách ra học thuộc lòng.
Nhìn thấy cô chăm chỉ như vậy, Lâm Giai Vũ cũng không chịu thua kém. Không ngờ cô bạn cùng bàn mới của cô lại còn chăm chỉ hơn cả cô.
Các lớp lần lượt đến hội trường.
Hứa Ân Đường dựa vào lối đi, bên cạnh là Lâm Giai Vũ.
Xung quanh đột nhiên có một trận ồn ào, mọi người đều nhìn về một hướng.
Hứa Ân Đường hỏi: “Sao vậy?”
Lâm Giai Vũ thấy thế cũng không có gì lạ, nói: “Lớp quốc tế đến rồi. Bọn họ đang nhìn Lục Khâm đấy.”
Ở lối đi bên kia, mấy nữ sinh đang quay đầu lại nhìn với vẻ mặt phấn khích.
“A a a Lục Khâm đến rồi!”
“Cậu ấy đi về phía này, mau nhìn xem tóc tai của tớ ổn không.”
“Thật là đẹp trai, không gặp một kỳ nghỉ hè mà còn đẹp trai hơn.”
…
Hứa Ân Đường nhớ ra hồi mới khai giảng cũng có một đoạn như vậy.
Trước đây, cô cũng là một trong số những nữ sinh này.
Lâm Giai Vũ đã thu hồi ánh mắt, tiếp tục xem đề vật lý.
Cô ấy nói: “Có gì đẹp đâu. Nhìn trai đẹp ảnh hưởng đến hiệu quả học tập.”
Hứa Ân Đường cảm thấy rất đúng.
Giá như cô sớm giác ngộ được điều này thì tốt rồi.
Lục Khâm là vừa ngủ dậy nên đi, giữa hai hàng lông mày vẫn còn mang theo một tia mệt mỏi và mất kiên nhẫn.
Khi bước lên bậc thang dọc theo lối đi, anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy bóng lưng yên tĩnh kia, rất nổi bật giữa đám đông ồn ào.
Anh nhớ đến đêm hôm đó ở ven hồ trong khu biệt thự, câu nói “Thức khuya không tốt cho não”.
Nhận thấy bước chân anh chậm lại, Hà Gia Dục hỏi: “Sao vậy, A Khâm?”
Lục Khâm thu hồi ánh mắt: “Không có gì.”
Cả nhóm người đi ngang qua Hứa Ân Đường.
Hà Gia Dục nhịn không được quay đầu lại, nói: “Em gái kia xinh đẹp thật!”
Lục Khâm: “Im miệng, ồn ào quá.”
Rất nhanh, một hồi ồn ào lại vang lên từ một hướng khác.
Hứa Ân Đường đang học bài bị Lâm Giai Vũ huých tay.
“A a a Hứa Ân Đường cậu mau nhìn kìa!”
Hứa Ân Đường nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn theo ánh mắt của cô ấy.
Vị trí chỗ ngồi đó đều là học sinh lớp 12.
Nơi mà mọi người đang tập trung ánh nhìn là mấy nam sinh.
Người nổi bật nhất trong số đó đang hơi cúi đầu nói chuyện với nam sinh bên cạnh, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt và tùy ý, làn da trắng lạnh.
Đó là…
“Là Đàm Tế Lễ a a a!!” Lâm Giai Vũ vẻ mặt cuồng nhiệt.
Hứa Ân Đường: “…”
Không phải nói nhìn trai đẹp ảnh hưởng đến hiệu quả học tập sao?
“Cậu thích Đàm Tế Lễ?” Hứa Ân Đường hỏi.
Lâm Giai Vũ sửa lại: “Là sùng bái!”
Lúc nói chuyện, ánh mắt cô ấy không nỡ rời đi.
“Cậu ấy là đại thần toán học! Tuy là học lớp quốc tế nhưng lại được chọn vào đội tuyển quốc gia, hiện tại được tuyển thẳng vào đại học A rồi.”
“Nói nhỏ với cậu nghe, kỳ thi cuối kỳ học kỳ trước tớ đã cầu nguyện với cậu ấy.” Nói đến đây, Lâm Giai Vũ có chút ngại ngùng.
Hứa Ân Đường: “… Cầu nguyện như thế nào?”
Lâm Giai Vũ: “Thì trong các group có rất nhiều ảnh của cậu ấy, tớ tải đại một tấm, sau đó cầu nguyện thi được điểm cao. Không phải chỉ mình tớ làm như vậy đâu.”
Bên kia, Đàm Tế Lễ và các bạn đã ngồi xuống.
Tầm nhìn của Lâm Giai Vũ bị những người đi lại che khuất, không nhìn thấy gì nữa.
Cô ấy thu hồi ánh mắt: “Giá như có thể chia cho tớ một chút trí thông minh của cậu ấy thì tốt rồi, cậu ấy thực sự là nam thần trong lòng những người cuồng thành tích như bọn tớ!”
“Chỉ là có một chút hơi đáng tiếc.”
Hứa Ân Đường: “Chuyện gì?”
Đàm Tế Lễ mà cũng có khuyết điểm sao.
Lâm Giai Vũ nhìn những nữ sinh đang kích động, tiếc nuối nói: “Chính là cậu ấy có khuôn mặt yêu nghiệt.”
Hứa Ân Đường: “…”