Mạt thế đến, hắn lẻ loi một mình, nghĩ rằng có lẽ nuôi một “tiểu sủng vật” bên người cũng không tệ — chỉ là con sủng vật này hơi đặc biệt một chút mà thôi.
“Cậu ngoan ngoãn ở đây, tôi đi làm cơm tối.”
Bùi Sâm mở tủ lạnh, tùy ý lấy ra một chai sữa bò, thêm ít cà chua và trứng gà. Hắn tính sẽ xào hai món đơn giản để giải quyết bữa tối.
“Ngao ô ~”
Đúng lúc này, tiểu tang thi đột nhiên kêu một tiếng, ánh mắt ngơ ngác dán chặt vào chai sữa bò trong tay Bùi Sâm.
Khi ánh mắt Bùi Sâm liếc sang, tiểu tang thi lập tức “lọc cọc” chạy trốn ra sau sofa, chỉ ló ra một đôi mắt to sáng rực, trông vô cùng nhút nhát.
Bùi Sâm mở nắp chai sữa, rót ra một chiếc ly pha lê bên cạnh. Chất lỏng màu trắng sữa sóng sánh trong ly, ánh mắt tiểu tang thi vẫn không rời lấy một giây.
Hắn bưng ly lên, lắc lắc như đang trêu một chú chó con, tiểu tang thi cũng nghiêng đầu theo ly sữa, lắc qua lắc lại. Sau đó “bụp” một tiếng, mông ngồi phịch xuống đất.
Có lẽ vì bị dáng vẻ đáng yêu trước mắt chọc đến, Bùi Sâm bật ra một tiếng cười trầm thấp khàn khàn — đúng kiểu giọng “pháo thấp” mê người.
“Ngao ô ~”
Như thể cảm giác được Bùi Sâm đang cười nhạo mình, tiểu tang thi kêu một tiếng, lập tức đứng thẳng, nhưng vừa chạm ánh mắt Bùi Sâm lại co người ngồi xổm xuống, tiếp tục trốn ra sau sofa.
Bùi Sâm cầm ly sữa đi đến trước mặt tiểu tang thi, lắc lư trước mặt cậu. Tiểu tang thi giống như cún con khẽ giật giật mũi, ánh mắt vẫn dán chặt vào ly sữa.
Chờ trêu đủ rồi, Bùi Sâm mới đặt ly sữa vào tay tiểu tang thi.
“Không ngờ cậu còn thích uống sữa bò nữa đấy.”
Hắn vươn tay, khẽ cạo cạo sống mũi Mộc Dĩ An. Tiểu tang thi ngốc nghếch ôm ly, nhưng lại không biết phải uống thế nào.
“Ngao ô ~”
Mộc Dĩ An ngẩng đầu ngây ngốc nhìn hắn, hai chiếc răng nanh nhỏ lộ ra, tựa như ma cà rồng trong phim phương Tây.
Bùi Sâm lấy lại ly sữa, đưa đến bên miệng Mộc Dĩ An để đút cậu uống.
Mộc Dĩ An uống một ngụm lớn, bên mép dính một vòng bọt trắng, trông như để râu bạc vậy.
Bùi Sâm theo bản năng đưa tay lên lau sữa bên môi cậu.
“Ngao ô ~”
Mộc Dĩ An lại kêu một tiếng, nghiêng đầu, nhẹ nhàng ngậm lấy khớp ngón tay của Bùi Sâm. Hai chiếc răng nanh khẽ chạm vào làn da, hơi ngứa lòng bàn tay hắn.
Lôi điện trong tay Bùi Sâm vận sức chờ phát, nhưng Mộc Dĩ An lại không hề có ý định cắn xuống.
Cậu chỉ nhẹ nhàng ngậm lấy ngón tay hắn, như đang mút kẹo que, đầu lưỡi mềm mại khẽ liếm liếm.
Bùi Sâm giật mình như bị điện giật, vội rụt tay về, ánh mắt hơi hoảng loạn nhìn sang chỗ khác.
“Cậu… một con tang thi không muốn cắn người, sao lại giống chó con mà liếm người thế?”
“Ngao ô ~”
Mộc Dĩ An nghiêng đầu, đôi mắt tròn mở to, hoàn toàn không hiểu ý hắn nói, cứ như lời ấy lọt qua tai rồi bay mất.
“… Tôi với một con tang thi nói mấy lời này, có ích gì chứ.”
“Ngao ô ~”
Dù không hiểu, Mộc Dĩ An vẫn ngoan ngoãn đáp lại. Hắn nói một câu, cậu lại kêu một tiếng.
Bùi Sâm bị dáng vẻ này chọc đến mềm lòng, đành chậm rãi dời mắt đi. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt hắn dừng lại ở lòng bàn tay mình — nơi vẫn còn vương chút hơi ẩm. Ký ức về cái liếm mềm mại vừa rồi bất giác tràn về.
Bùi Sâm im lặng mắng thầm: Cầm thú!
Cậu ấy là tang thi. Dù có liếm mày thì cũng chỉ vì muốn ăn mày thôi. Mày còn lo nghĩ lung tung gì nữa. Dù có thích cái mặt này, cũng không được.
“Ngao ô ~”
Nghe hắn lẩm bẩm, Mộc Dĩ An lại đáp một tiếng như đang trả lời thật sự.
“Rống ~”
Tiếng gào vang lên từ hành lang, kéo Bùi Sâm trở lại thực tại. Hắn nhìn qua mắt mèo, thấy hai con tang thi đang lảng vảng bên ngoài.
“Cậu ngoan ngoãn ở nhà, tôi đi xử lý mấy con tang thi rồi về.”
Vừa hay hắn cũng muốn thử sức với dị năng của mình. Cầm lấy cây lang nha bổng, Bùi Sâm mở cửa không chút do dự.
Mộc Dĩ An vẫn ngồi trên sofa, trong tay ôm chặt chiếc gối A Li. Nhưng khi nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần, cậu đột nhiên buông gối, bước nhanh đuổi theo.
Hai con tang thi ngoài hành lang nghe thấy động tĩnh, lập tức gào lên lao tới.
Bùi Sâm siết chặt lang nha bổng, đánh xuống không chút do dự. Lôi hệ dị năng bùng phát, tia điện xẹt qua, khiến cả hai con tang thi co giật rồi ngã rầm xuống đất.
Lần đầu hắn sử dụng lôi hệ dị năng, hiệu quả lại mạnh ngoài mong đợi — không hổ danh dị năng cuồng bạo hàng đầu.
Hắn ngồi xuống, cạy sọ hai con tang thi tìm tinh hạch. May mắn, chỉ hai con mà có một hạt — bạo suất thế này coi như rất cao. Dù mới đầu mạt thế, xác suất tang thi cấp thấp có tinh hạch vẫn cực thấp, mười con chưa chắc được một.
“Ngao ô ~”
Đúng lúc này, Mộc Dĩ An lao đến.
Bùi Sâm còn tưởng cậu phát cuồng, định tấn công mình, nên theo phản xạ vung lang nha bổng.
“Ngao ô ~”
Nhưng Mộc Dĩ An lại đột ngột ngồi thụp xuống, khiến đòn đánh hụt. Cậu ngây ngốc ngước lên nhìn… vào viên tinh hạch trong tay hắn, rồi nở một nụ cười mềm mại đáng yêu.
Hai lúm đồng tiền thoáng hiện bên má, khiến Bùi Sâm bất giác vươn tay chọc nhẹ.
“An An, thì ra cậu còn có lúm đồng tiền nữa.”
Cậu nhóc này càng ngày càng hợp ý Bùi Sâm, cứ như thể sinh ra vì hắn thành một ái nhân hoàn mỹ dành riêng cho hắn vậy.
Trên người Mộc Dĩ An, không có chỗ nào khiến hắn không vừa lòng.
“Ngao ô ~”
Mộc Dĩ An cất tiếng kêu mềm mại, đôi mắt vẫn kiên định dán chặt vào viên tinh hạch trong tay Bùi Sâm.
Hắn khẽ lắc lắc viên tinh hạch, ánh sáng khúc xạ lấp lánh. Tầm mắt của Mộc Dĩ An cũng lắc theo, giống như con mèo con bị thôi miên bởi quả bóng len.
“Ngao ô ~”
Đột nhiên, cậu dang hai tay nhào tới, cả người đè lên Bùi Sâm, ép hắn ngã xuống sàn.
Bùi Sâm hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ thấy trước mắt là khuôn mặt trắng nõn và đôi mắt sáng tròn trịa. Đối với một tang thi như Mộc Dĩ An, tư thế này chẳng mang chút ái muội nào — nhưng với Bùi Sâm thì… lại hơi khác.
Cậu nằm gọn trên người hắn, ngẩng cằm nhỏ nhắn tinh xảo, ánh mắt tràn đầy khát vọng nhìn chằm chằm viên tinh hạch.
“Cũng biết chọn ghê. Nhận ra tinh hạch này năng lượng tinh thuần hơn hẳn.”
Bùi Sâm khẽ cười, ánh mắt dịu dàng, giọng nói mang theo ý cưng chiều rõ rệt — như đang dung túng một con thú cưng nhỏ muốn nghịch gì thì nghịch.
“Ngao ô ~”
Mộc Dĩ An vẫn không rời mắt khỏi viên tinh hạch. Khuôn mặt rũ xuống, vẻ vô tội lại càng rõ, thậm chí còn phảng phất chút yếu đuối đáng thương.
Bùi Sâm bật cười, khẽ nâng người cậu dậy. Viên tinh hạch thì tiện tay nhét vào túi mình, rồi dắt Mộc Dĩ An về nhà, khóa cửa lại thật chắc.