Toàn thân Giang Thước bị ám khói đen sì. Quần áo ở phần thân trên anh đã vứt lại ở hiện trường vụ cháy, chỉ quấn một chiếc chăn mà lính cứu hỏa đã đưa cho. Du Phi Phàm không chịu để anh chạy thêm một chuyến để đưa cô về văn phòng, nên đã đi cùng anh về nhà.
Vừa về đến nhà, Giang Thước đã đi thẳng vào phòng tắm. Phần da lộ ra ngoài của anh đều bị bồ hóng phủ kín, phải dùng hết nửa chai sữa tắm mới rửa sạch được.
Khi anh lau tóc bước ra từ phòng tắm, thấy Du Phi Phàm đang ôm đầu gối ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt bực tức.
Khi nãy ôm anh, quần áo của cô cũng dính không ít khói bụi. Khuôn mặt còn vương nước mắt của cô trông như một con mèo bị lem luốc.
Giang Thước quay vào phòng lấy chiếc khăn tắm mà anh đã chuẩn bị trước cho cô, đưa đến trước mặt cô: "Em cũng đi tắm đi."
Du Phi Phàm không đưa tay ra nhận khăn tắm, vẫn giận dỗi: "Em không thể hiểu nổi. Anh đã liều mạng cứu Tần Ca Vận ra ngoài, vậy mà cô ta lại bỏ mặc anh, chạy đi mà không nói một lời nào?"
Giang Thước ngồi xuống cạnh cô, đặt chiếc khăn tắm sang một bên: "Nếu lửa là do cô ta phóng, cô ta chắc chắn phải chịu trách nhiệm. Có lẽ cô ta cũng quá sợ hãi rồi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT