Thời gian cuối thu trời tối rất nhanh, gió thu thổi bay những chiếc lá úa vàng trên mặt đất, trong màn đêm, căn biệt thự của Triệu Hưng An trông thật u ám, tỏa ra một bầu không khí khác lạ.
Đứng trước cửa, Lý Minh Hạo có chút do dự: "Hay, hay là, em không vào nữa nhé, em, em đợi hai người ở ngoài."
"Cái gan này của cậu thì làm cảnh sát hình sự cái gì." Giang Thước nói với vẻ khinh bỉ, chào hỏi viên cảnh sát đang đứng gác rồi dẫn Du Phi Phàm vào trong biệt thự.
Anh vừa định bật đèn lên thì bị Du Phi Phàm ngăn lại.
Linh hồn không thích ánh sáng, cũng không thích những nơi đông người, vì vậy thường xuất hiện vào những đêm vắng người.
Anh đành mở đèn pin điện thoại soi xuống đất, cẩn thận tránh những vũng m.á.u trên sàn.
Du Phi Phàm đứng ở phòng khách nhìn một vòng, rồi đi lên tầng hai.
Lên đến tầng hai, nhiệt độ rõ ràng giảm xuống nhiều so với tầng một. Vừa nãy còn có thể nghe thấy tiếng Lý Minh Hạo và các cảnh sát khác trò chuyện ở cửa, nhưng giờ đây lại tĩnh lặng như chết, cả căn nhà bao trùm một bầu không khí nặng nề.
"Những căn nhà vừa xảy ra án mạng như thế này, từ trường sẽ khác so với những nơi khác, cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm lý con người." Du Phi Phàm giải thích.
"Linh hồn của Phạm Tiểu Huệ vẫn luôn ở đây sao?" Giang Thước hỏi.
"Đúng vậy."
Du Phi Phàm vừa đi vừa giải thích cho anh. "Linh hồn" được chia làm hai loại, một loại là "du hồn", họ sẽ lang thang khắp nơi trên cõi trần, lang thang càng lâu, những gì họ có thể nhớ lại càng ít.
Còn một loại giống như Phạm Tiểu Huệ, được gọi là "địa phược linh", họ bị mắc kẹt ở nơi đã c.h.ế.t vì một chấp niệm nào đó, không thể rời đi.
Loại linh hồn này thường giữ lại phần lớn ký ức khi còn sống, vì vậy nếu bà ấy sẵn lòng nói chuyện với Du Phi Phàm, họ có thể có được manh mối về Triệu Lâm Lâm.
Bên tai là tiếng gió rít, lại giống như tiếng nức nở nhẹ nhàng của một người phụ nữ. Những âm thanh này dường như rải rác khắp mọi ngóc ngách của căn nhà, không thể tìm thấy nguồn gốc của chúng.
Ánh đèn pin như bị bóng tối nuốt chửng, chỉ có thể soi sáng một khu vực nhỏ trước mặt. Giang Thước vốn dĩ không sợ, nhưng lúc này cũng không khỏi rùng mình, bước nhanh vài bước để đi theo Du Phi Phàm.
"Giang Thước, anh sợ à." Du Phi Phàm nhận thấy anh đang đến gần, quay đầu hỏi. Nhưng lại thấy mắt Giang Thước cứ dán chặt về phía trước, miệng lẩm bẩm: "Du Phi Phàm, cái đó... cái đó là..."
Du Phi Phàm nhìn theo tầm mắt của anh, ở cuối hành lang tối đen dường như có vài bóng người mờ mờ. Cô bước vài bước tới, bật đèn pin điện thoại lên, phát hiện đó là một bức ảnh gia đình treo trên tường.
Giang Thước thở phào nhẹ nhõm, vừa định nói gì đó để che giấu sự lúng túng, Du Phi Phàm lại nói: "Nếu anh sợ, có thể cùng Háo Tử đợi ở ngoài."
"Sợ? Đùa à. Tôi đường đường là phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự, sao có thể sợ được."
Mặc dù vừa nãy đúng là đã bị dọa toát mồ hôi lạnh, nhưng giờ phút này, sĩ diện vẫn là quan trọng nhất.
Du Phi Phàm gật đầu: "Anh không sợ là được rồi. Linh hồn của Phạm Tiểu Huệ đang ở đây, chỉ là bà ấy vẫn chưa chịu hiện thân."
"Vậy linh hồn của Triệu Hưng An có ở trong nhà không? Nếu có, chẳng phải chỉ cần hỏi ông ấy sự thật là được rồi sao."
Du Phi Phàm lắc đầu, cô không cảm nhận được linh hồn của Triệu Hưng An. Con người chỉ khi c.h.ế.t đi với một chấp niệm vô cùng mạnh mẽ, tâm nguyện chưa thành, không muốn rời cõi trần, mới hóa thành linh hồn.
Phạm Tiểu Huệ đã c.h.ế.t được bảy tám năm, linh hồn của bà ấy cũng đã quanh quẩn trong căn nhà này bảy tám năm, rốt cuộc chấp niệm của bà ấy là gì?
"Phạm Tiểu Huệ, bà có ở đây không?"
Du Phi Phàm như cảm nhận được điều gì đó, cô đứng giữa hành lang, hướng về góc mà lần trước cô đã nhìn thấy Phạm Tiểu Huệ, nói: "Chúng tôi đã biết là Triệu Lâm Lâm đã g.i.ế.c Triệu Hưng An, nhưng hiện tại Triệu Lâm Lâm đang mất tích. Bà hẳn là biết cô ấy sẽ đi đâu. Nếu bà thực sự muốn bảo vệ cô ấy, hãy nói cho tôi biết sự thật, tôi có thể giúp bà."
Đột nhiên, một luồng gió lạnh lẽo thổi qua bên cạnh, Giang Thước cảm thấy sống lưng lạnh toát.
"Bà ấy đến rồi."
Bên tai lại vang lên tiếng nức nở khe khẽ, xen lẫn những lời lầm bầm không rõ, đột nhiên giọng điệu của âm thanh đó cao lên, như đang tố cáo điều gì đó, tiếng khóc cũng càng lúc càng lớn.
Du Phi Phàm cau mày, dường như đang lắng nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng lại khẽ gật đầu. Giang Thước không dám quấy rầy, đành đứng sau cô lặng lẽ quan sát.
Đột nhiên cô quay người lại nói với Giang Thước: "Đưa tôi đèn pin." Giang Thước không hiểu, nhưng vẫn đưa chiếc đèn pin trong tay cho cô.
Cô đi vào phòng của Triệu Lâm Lâm, nằm xuống sàn, bật đèn pin soi xuống gầm giường, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng cô cũng lấy ra được một tờ giấy gấp đôi từ trong kẽ hở dưới ván giường. Cô trả lại đèn pin cho Giang Thước, rồi mở tờ giấy ra.
Đó là một tờ giấy khám thai, trên đó viết tên "Triệu Lâm Lâm", thời gian là 7 năm trước.
Du Phi Phàm hít một hơi lạnh, hóa ra đây chính là sự thật mà Phạm Tiểu Huệ muốn nói với cô, cũng là nguyên nhân sâu xa dẫn đến cái c.h.ế.t của Phạm Tiểu Huệ.
Chỉ là cô không ngờ, sự thật này lại tàn khốc đến vậy.
Nhưng họ không kịp suy nghĩ nhiều, vì điều quan trọng nhất lúc này là phải tìm được Triệu Lâm Lâm.
"Phạm Tiểu Huệ có biết Triệu Lâm Lâm bây giờ ở đâu không?" Giang Thước hỏi.
"Nghĩa trang Nam Sơn, mộ của Phạm Tiểu Huệ ở đó."
Nghĩa trang Nam Sơn nằm ở phía nam thành phố M, cách khu biệt thự Riverside khoảng 40 km.
Trên đường đi, Giang Thước nhận được điện thoại từ đội, nói rằng qua camera an ninh, họ thấy Triệu Lâm Lâm đã mua một ít hoa ở một tiệm hoa rồi lên một chiếc taxi, nhưng do góc quay nên không thể nhìn rõ biển số xe.
"Không cần tìm nữa, ở nghĩa trang Nam Sơn, lập tức cử người đến đó." Giang Thước nói.
Đường đến nghĩa trang Nam Sơn có một đoạn dài nằm ở ngoại ô, vắng vẻ, có những đoạn đường còn không có đèn. Sương đêm mờ mịt, tiếng chim kêu lạ lùng vang lên khắp nơi.
Nhìn con đường phía trước tối đen như mực, dường như không có điểm kết thúc, Lý Minh Hạo cảm thấy rợn người. Vừa lái xe cậu vừa lẩm bẩm: "Anh Giang Thước, sao nửa đêm lại phải đi nghĩa trang vậy, nhỡ mà gặp phải thứ gì không nên gặp, anh phải bảo vệ em đấy..."
"Háo Tử, cậu còn chưa biết phải không, anh Giang Thước lúc nãy ở trong biệt thự..." Du Phi Phàm còn chưa nói hết câu, miệng đã bị Giang Thước bịt lại.
Lý Minh Hạo đang tập trung lái xe không để ý thấy sự bất thường, vội hỏi: "Anh Giang Thước làm sao?"
"Không có gì, anh Giang Thước lúc nãy nói sau khi vụ án kết thúc sẽ mời tôi đi ăn một bữa ngon." Nói xong Du Phi Phàm nháy mắt với Giang Thước, Giang Thước nhìn vẻ mặt đắc ý của cô, suýt nữa bật cười vì tức.
"À đúng rồi anh Giang Thước, có một điều em không hiểu. Triệu Lâm Lâm là một cô gái yếu đuối, sao lại có thể g.i.ế.c bố mình một cách tàn nhẫn như vậy?" Lý Minh Hạo có chút khó hiểu.
"Việc g.i.ế.c người bằng vật sắc nhọn trông có vẻ tàn nhẫn, nhưng không thể nói Triệu Lâm Lâm là người độc ác, ngược lại nó còn thể hiện tâm lý tự vệ của cô ấy khi ra tay, cũng giống như chó dùng tiếng sủa để uy h.i.ế.p đối phương vậy." Giang Thước giải thích.
Anh quay đầu nhìn phong cảnh lùi dần qua cửa sổ, trong lòng có chút không thoải mái.