Sở cảnh sát thành phố M.
"Bộp!"
Báo cáo Giang Thước vừa nộp bị ném mạnh xuống bàn, làm nắp bình giữ nhiệt cũng bật ra.
Các cảnh sát đang bận rộn đồng loạt dừng tay, khẽ trao đổi ánh mắt rồi cùng nhìn về phía văn phòng của Cục trưởng.
Trước khi nộp báo cáo, Giang Thước đã chuẩn bị tâm lý để bị mắng. Anh nhìn những trang giấy vương vãi trên bàn, bĩu môi.
Cục trưởng Đinh nhìn thấy thái độ bất cần của anh, tức đến méo cả miệng.
Cha của Giang Thước từng là một nhân vật lừng lẫy trong giới cảnh sát và là bạn thân nhiều năm của Cục trưởng Đinh. Giang Thước được coi là "con hơn cha".
Nhưng có điều... anh ta quá khó quản lý.
Không phải khó quản lý bình thường, mà là phi thường.
Anh ta làm việc không theo khuôn khổ, nghĩ gì làm nấy, tính tình lại kiêu ngạo.
Thế nhưng anh lại có đầu óc linh hoạt, khi phá án luôn có những cách tiếp cận mà các cảnh sát hình sự kỳ cựu cũng không nghĩ tới. Kể từ khi vào đội hình sự, các vụ án qua tay anh gần như đều được phá, vì vậy anh mới trẻ tuổi đã lên đến vị trí phó đội trưởng.
Cục trưởng Đinh vừa yêu vừa ghét anh. Khi yêu thì chỉ muốn nhận anh làm con ruột.
Khi ghét thì lại muốn đánh anh một trận như đánh con trai mình.
"Cậu đúng là... tôi phải nói sao với cậu đây! Tức chết tôi rồi!" Gân xanh trên trán Cục trưởng Đinh nổi lên.
"Trước khi bắt giữ nghi phạm, cậu không báo cáo cho đội, tự ý hành động thì thôi đi, cậu tự nhìn xem, cái báo cáo chết tiệt này cậu viết cái gì?! Ma với quỷ đều xuất hiện. Đầu óc cậu bị úng nước à? Nộp cái thứ này lên, cậu muốn bị cách chức sao? Mau cầm về sửa lại cho tôi!"
"Không sửa được." Giang Thước thì thầm.
Nước bọt của Cục trưởng Đinh bắn tung tóe: "Cậu nói cái gì?"
"Tôi nói, không sửa được." Giang Thước hít một hơi thật sâu: "Vì những gì tôi viết đều là sự thật."
Cục trưởng Đinh đi vòng đến trước mặt anh: "Cậu thật sự không sửa?"
Giang Thước không hề thay đổi sắc mặt, lắc đầu: "Không."
"Ngay cả khi bị chuyển khỏi đội hình sự cũng không sửa?"
"...Không."
"Bị cách chức cũng không sửa?"
"Không!"
Giang Thước cứng rắn nói xong câu cuối cùng, nhắm mắt lại lặng lẽ chờ đợi cơn bão ập đến.
Sau một hồi im lặng kéo dài, Cục trưởng Đinh đột nhiên "phì" một tiếng bật cười: "Giang Thước, cái thằng nhóc này! Quả nhiên tôi không nhìn lầm cậu!"
Giang Thước cứ tưởng mình bị ảo giác, không ngờ khi mở mắt ra, anh thật sự thấy Cục trưởng Đinh nở một nụ cười tươi sau cơn giận dữ.
Cục trưởng Đinh vỗ vai anh: "Cậu vẫn như ngày đầu mới vào đội, bất kể đối mặt với điều gì, đều có thể kiên định với nguyên tắc của mình. Giang Thước, cậu không làm tôi thất vọng."
Trước sự thay đổi thái độ đột ngột của Cục trưởng Đinh, Giang Thước có chút ngơ ngác, đưa tay sờ trán ông: "Chú Đinh, chú có bị sốt không vậy?"
Cục trưởng Đinh gạt tay anh ra: "Đừng thấy tôi có thái độ tốt hơn một chút là bắt đầu mất lịch sự!"
Giang Thước thấy ông có vẻ thật sự không giận, thở phào nhẹ nhõm: "Vậy những lời lúc nãy của chú là để thử thách tôi sao? Phải nói là chú diễn cũng hay thật."
Cục trưởng Đinh đột nhiên thu lại nụ cười, trở nên nghiêm túc: "Tôi hỏi cậu, những gì cậu viết trong báo cáo đều là thật?"
"Hoàn toàn chính xác." Giang Thước gãi đầu: "Mặc dù ban đầu tôi cũng không tin, nhưng..." Cho đến bây giờ, anh cảm thấy thế giới quan của mình liên tục bị phá vỡ và tái thiết lập.
"Không cần giải thích nữa, tôi tin cậu." Cục trưởng Đinh im lặng một lát, chậm rãi nói: "Vì nhiều năm trước tôi cũng đã từng gặp một vụ án tương tự."
"Vụ án tương tự?"
Cục trưởng Đinh gật đầu: "Đúng vậy, chính là vụ án không thể giải thích bằng kiến thức hiện có của chúng ta."
Ông ngồi xuống bàn làm việc, kể lại đoạn hồi ức đã bị phong kín.
Khi đó, Cục trưởng Đinh vẫn chỉ là "tiểu Đinh", vừa tốt nghiệp trường cảnh sát, được phân công làm cảnh sát khu vực ở một đồn công an tại một thị trấn nhỏ cách thành phố M khoảng 6, 7 tiếng đi xe.
Thị trấn đó không lớn, tổng dân số chỉ khoảng mười vạn người. Đồn công an nơi Cục trưởng Đinh làm việc chỉ có ba, bốn đồng nghiệp. Những vụ án được báo cáo hầu hết là những chuyện lặt vặt như nhà ai mất vài con gà, hay ai lại đánh nhau với ai.
Hai năm bình yên trôi qua như thế, bỗng nhiên thị trấn xảy ra một vụ án lớn: một người phụ nữ đã giết chết cả gia đình mình.
Người phụ nữ tên là Kim Quế Chi, mọi người đều gọi bà là chị Kim. Chị Kim khoảng bốn mươi tuổi, kết hôn với chồng nhiều năm, có hai đứa con, một đứa học cấp ba, một đứa học tiểu học.
Hai vợ chồng có một căn nhà hai tầng tự xây, tầng một họ mở một tiệm bán bánh bao, tầng hai là nơi cả gia đình sinh sống.
Tiệm bánh bao nằm cách đồn công an không xa, Cục trưởng Đinh tan làm thường ghé qua ăn bánh bao, dần dà trở nên thân thiết với họ.
Chị Kim rất tốt bụng, thấy một người trẻ như Cục trưởng Đinh làm việc xa nhà một mình thật không dễ dàng, nên rất quan tâm anh, thường cho thêm anh vài chiếc bánh bao hoặc một đĩa rau nhỏ. Vào những ngày lễ tết, chị còn gọi anh đến nhà ăn cơm cùng.
Cục trưởng Đinh cũng rất cảm kích chị. Mỗi lần đồn được phát trái cây, gạo, mì, anh cũng đều mang một ít đến nhà chị Kim.
Đó là một mùa đông tuyết rơi dày đặc. Cục trưởng Đinh tan làm, muốn đến tiệm bánh bao của chị Kim ăn tối, nhưng thấy tiệm đóng cửa. Ông chủ tiệm bánh nướng bên cạnh cũng nói đã mấy ngày không thấy gia đình họ đâu.
Anh thấy có chút kỳ lạ, từ dưới lầu nhìn lên tầng hai, thấy cửa sổ đóng chặt, có vẻ như trong nhà không có người.
Được sự đồng ý của ông chủ tiệm bánh nướng, Cục trưởng Đinh từ tầng hai nhà ông leo qua tầng hai nhà chị Kim. Khi anh nhìn qua cửa kính, lập tức sững sờ trước cảnh tượng trước mắt.
Giữa phòng khách, chồng và hai đứa con của chị Kim nằm trên sàn, mặt đã tím tái, còn chị Kim thì mặc một chiếc áo đỏ, treo cổ trên khung cửa.
Cục trưởng Đinh lúc đó chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, sợ hãi đến suýt ngã từ tầng hai xuống. Sau khi trấn tĩnh lại, anh vội vàng bảo ông chủ tiệm bánh nướng thông báo cho đồng nghiệp ở đồn công an.
Các đồng nghiệp nhanh chóng đến nơi, họ cùng nhau mở cửa tiệm bánh bao, đi từ tầng một lên.
Hiện trường không có dấu hiệu xô xát, cửa sổ cũng không bị cạy. Ngoài việc chị Kim treo cổ, chồng và hai đứa con của chị đều bị siết cổ chết. Điều kỳ lạ là trên người mỗi người đều dán một lá bùa.
Thời gian tử vong của cả gia đình ít nhất là ba ngày trước đó. Lúc đó là mùa đông, thi thể không có mùi gì lạ, vì vậy xung quanh không ai phát hiện ra.
Vì vụ án nghiêm trọng, thành phố còn cử pháp y và cảnh sát hình sự đến hỗ trợ điều tra, cuối cùng dựa vào tình hình hiện trường mà kết luận, là chị Kim đã siết cổ chết các thành viên trong gia đình rồi tự sát.
Khi đó, Cục trưởng Đinh đã bày tỏ sự nghi ngờ về kết luận này. Gia đình chị Kim hòa thuận, đối xử với mọi người tốt bụng, bình thường ngay cả một con gà cũng không dám giết, không có lý do gì, cũng không thể nào giết hại cả gia đình mình.
Dù có lùi một vạn bước, giả sử cả gia đình đều do chị Kim giết, nhưng khám nghiệm tử thi không phát hiện họ đã dùng thuốc trước khi chết, vậy tại sao hiện trường lại không có dấu vết giãy giụa hay chống cự?
Tuy nhiên, pháp y và cảnh sát hình sự của thành phố đã đưa ra kết luận, cấp trên ở đồn cũng không cho phép Cục trưởng Đinh, khi đó còn ít kinh nghiệm, phát biểu thêm ý kiến nào.
Vụ án cứ thế vội vàng kết thúc, còn sự thật về cái chết của chị Kim và gia đình cũng bị thời gian chôn vùi.
"Sau này tôi được điều về thành phố M, vào đội hình sự, cũng từng nghĩ đến việc điều tra lại vụ án đó. Nhưng khi tôi trở lại thị trấn đó, lại được thông báo rằng không lâu trước đây, phòng lưu trữ hồ sơ của đồn công an đột nhiên bốc cháy, tất cả vật chứng và tài liệu đều bị thiêu rụi, cuối cùng chuyện này đành phải bỏ dở."
"Thực ra đây vẫn luôn là một khúc mắc trong lòng tôi. Tôi luôn tự hỏi, nếu khi đó tôi kiên định hơn một chút, liệu có thể điều tra ra sự thật, lấy lại công bằng cho chị Kim và gia đình chị ấy không?"
Cục trưởng Đinh dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Giang Thước, cậu dũng cảm hơn tôi ngày xưa rất nhiều. Nếu không nhờ sự kiên trì của cậu, vụ án này cuối cùng rất có thể sẽ kết thúc với kết luận tự sát, gia đình các nạn nhân cũng sẽ mãi mãi không biết sự thật. Cậu đã làm rất tốt."