Đêm xuống, hai người cùng nằm trên giường. Bởi vì đang mang thai nên Ảnh Tam đã sớm chìm vào giấc ngủ, nhưng hắn thì ngủ chẳng hề yên giấc. Nam Môn Minh đưa người vào trong lòng mà ôm ấp.
Bắp chân của Ảnh Tam co rút. Nam Môn Minh nhíu mày, lập tức ngồi dậy, khoác thêm áo choàng rồi vén chăn lên.
Hắn kéo ống quần của Ảnh Tam lên cao, xoa xoa hai bàn tay, dùng nội lực chậm rãi giúp Ảnh Tam xoa bóp bắp chân một cách nhẹ nhàng.
Mãi đến khi xoa bóp được nửa canh giờ, Ảnh Tam r*n rỉ một tiếng rồi mới yên ổn chìm vào giấc ngủ. Nam Môn Minh lúc này mới an tâm buông ống quần của Ảnh Tam xuống, rồi mới cẩn thận đắp chăn cho y.
Tình trạng này đã lặp lại suốt mấy đêm liền. Nhìn thấy Ảnh Tam khổ sở như vậy, trong lòng Nam Môn Minh đau xót vô cùng, nhưng lại chẳng có cách nào.
Cố Trần đã nói, nữ tử khi mang thai còn như vậy, y đường đường là một nam tử, nếu muốn sinh đứa bé một cách dễ dàng thì thật là không thể. Nếu không chịu một chút đau đớn thì làm sao có thể nghịch thiên mà mang thai?
Mấy đêm nay, Nam Môn Minh cũng không thể yên giấc. Một là lo lắng bắp chân của Ảnh Tam sẽ co rút vào nửa đêm. Hai là lo lắng kẻ ngốc này đau chết cũng không chịu gọi hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT