Ba tháng sau, gió hiu hiu thổi, Ảnh Tam với cái bụng lớn bất thường đang nằm trên ghế quý phi trong đình viện, đắp chăn choàng, mơ màng thiu thiu ngủ.
Ảnh Lục cẩn thận bưng chén thuốc đặt bên cạnh, dù đã rất nhẹ nhàng nhưng vẫn làm Ảnh Tam giật mình tỉnh giấc. 
Cậu thở dài nói: “Tam ca ca, bụng của huynh thật lớn, lớn hơn gấp đôi so với các nương tử có thai bình thường. Sắc mặt lại trắng bệch dọa người, đệ thật sự rất lo.”
Ảnh Tam khẽ xoa đầu Ảnh Lục, cười nhẹ: "Đừng lo, Cố Trần không phải đã nói là song thai sao? Huống hồ, đây là con của chủ nhân, sao có thể giống với những đứa trẻ bình thường khác được?" 
Nói đoạn, y đưa tay vuốt ve bụng, gương mặt vốn góc cạnh rắn rỏi giờ lại toát lên vẻ hiền hòa khó tả.
"Tam ca ca, giờ huynh trông hệt một người mẹ vậy, toàn thân tỏa ra tình mẫu tử nha," Ảnh Lục thốt lên một cách tự nhiên.
Sững người trong giây lát, nhưng rồi Ảnh Tam đã dần chấp nhận chuyện mình mang thai, không còn bài xích như trước nữa. Y cười nói: “Ta là nam tử, chỉ có thể là cha của chúng, sao có thể nói ta là mẫu thân được chứ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play