Một làn gió nhẹ thổi đến, mang theo một chút ánh sáng. Chử Thanh Ngọc nhân cơ hội nhìn lại, phát hiện đó là một tấm rèm vải đang đung đưa bên cạnh y. Xuyên qua kẽ hở của rèm, y có thể mơ hồ nhìn thấy Thịnh Tĩnh Đình vẫn đang bị nhốt trong trận pháp màu đen.
Ngoài Thịnh Tĩnh Đình ra, trong phòng còn có thêm một người, đang đi lại tìm kiếm khắp nơi và lẩm bẩm nhỏ: “Kỳ lạ, vừa nãy rõ ràng nghe thấy có tiếng động khác trong phòng này.”
Đôi giày đen đang tiến về phía này. Chử Thanh Ngọc muốn lấy bản vẽ triệu linh ra khỏi túi càn khôn, nhưng vừa cử động, không biết đã chạm vào chỗ nào của Phương Lăng Nhận. Bàn tay đang che miệng Chử Thanh Ngọc của Phương Lăng Nhận siết chặt hơn.
Chử Thanh Ngọc cứng người, không dám nhúc nhích.
Không biết cái giường này được làm ra như thế nào, gầm giường quá thấp, hai bên cũng rất hẹp. Một bên vai y đã chạm vào tường, bên kia gần như dán sát vào tấm rèm vải đang đung đưa ở mép giường. Thật khó mà tưởng tượng, một cô gái như Thịnh Tĩnh Đình lại có thể ngủ trên một chiếc giường nhỏ như vậy.
Thịnh Tĩnh Đình là con gái mà khi xoay người trên đó còn phải cẩn thận, huống chi hai người đàn ông - à, phải nói là một người và một quỷ - nhìn gầy nhưng khung xương không nhỏ, lại chen chúc một trên một dưới như thế, căn bản không dám cử động.
Đúng ra, chỉ cần Phương Lăng Nhận muốn, hắn có thể làm cho cơ thể mình trở nên hư ảo, xuyên qua đi ra ngoài. Nhưng bên ngoài đang có Thịnh Dương Nhuận - một tu sĩ có thể nhìn thấy Phương Lăng Nhận. Nếu Phương Lăng Nhận đi xuyên qua cơ thể Chử Thanh Ngọc... thì càng kỳ quái!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play