Dưới chân Phồn Toại Sơn là một ngôi làng nhỏ tên là Biên Toại thôn. Ngôi làng nằm gần hai con đường lớn thường xuyên có người qua lại, nên cứ vài ngày lại có các tiểu thương đến bày bán hàng hóa. Lâu dần, nơi này trở thành một khu chợ nhỏ. Mọi người hẹn nhau ba ngày một phiên chợ, khi đó không chỉ các thương nhân mà cả dân làng cũng ra dựng lều, bán các món ăn vặt như màn thầu, bánh nướng, trà và cháo thịt.

Chử Thanh Ngọc gặp may, đúng lúc xuống núi vào một ngày có phiên chợ. Từ khi xuyên hồn đến đây, y chưa được uống một giọt nước, chứ đừng nói là ăn no. Chén thuốc Phàn Bội Giang nấu y cũng không dám uống, chỉ còn cách chờ con vô đầu quỷ kia mang thuốc giải thật sự về.

Lúc ở trên núi, Chử Thanh Ngọc còn có thể nhịn được. Nhưng khi xuống núi, đi ngang qua khu chợ, từng đợt hương thơm nức mũi đối với một người đã đói lâu ngày có một sức hấp dẫn chết người. Không phải cơ thể của Sở Vũ đói lâu, mà là Chử Thanh Ngọc.

Đánh vào tổng bộ không phải là chuyện dễ, chiến đấu với đám người máy càng khó khăn hơn. Nếu không phải có người nào đó đã mở cửa phòng điều khiển cho họ, họ không biết phải đánh bao lâu mới có thể tiến vào. Khi đánh nhau với người bằng xương bằng thịt, cũng không ai dám nói: "Này, đến giờ ăn cơm rồi, chúng ta ăn no rồi tiếp tục." Huống chi là chiến đấu với một đám người máy không cần ăn, không cần ngủ. Chử Thanh Ngọc thậm chí không nhớ mình đã đánh nhau bao nhiêu ngày. Giờ ngửi thấy mùi đồ ăn, nhìn những món bày trên quầy, con mắt quỷ của y sáng rực lên.

Có lẽ vì thấy Chử Thanh Ngọc biểu hiện quá đỗi thèm khát, Lý Nhị Ngưu đang đẩy xe lăn phía sau cẩn thận thăm dò: "Tiểu công tử, hôm nay vừa hay là ngày chợ phiên, có rất nhiều món ngon, ngài có muốn nếm thử không?"

Ban đầu, Phương Lăng Nhận đang đẩy xe lăn. Sau khi Lý Nhị Ngưu xuất hiện, để tránh gây sự chú ý, Phương Lăng Nhận liền lùi lại, chỉ đi theo không quá xa. Lý Nhị Ngưu luôn cảm thấy có một luồng âm khí dày đặc sau lưng. Trên núi, hắn còn nghĩ là do trời lạnh. Xuống núi rồi mà luồng khí lạnh vẫn không tan, nên hắn cố tình đẩy Chử Thanh Ngọc đến đây. Có lẽ ở nơi đông người, ấm áp, ăn uống no đủ rồi sẽ không còn lạnh nữa.

Chử Thanh Ngọc đương nhiên không từ chối, gọi mấy cái màn thầu, bánh nướng trước, rồi lại gọi thêm bát bún.

Lý Nhị Ngưu trợn tròn mắt nhìn Chử Thanh Ngọc nuốt chửng mấy cái màn thầu và bánh nướng chỉ trong hai ba miếng, cứ như sợ ăn chậm sẽ chết đói. Hắn ngạc nhiên vô cùng, vì hắn đã mua phần ăn dành cho hai người.

Chử Thanh Ngọc nói: "Ngươi cứ ghi lại đó, sẽ trừ vào tiền thuê nhà."

Lý Nhị Ngưu thầm nghĩ: "Cũng chẳng tốn bao nhiêu, ta trả được." Nhưng không lâu sau, hắn đã thấy may mắn vì không nói ra câu đó. Trên bàn nhanh chóng xếp chồng lên tám bát bún trống rỗng. Lý Nhị Ngưu nhìn thân hình vạm vỡ của mình, rồi lại nhìn cái dáng người gầy yếu của Chử Thanh Ngọc, cảm thấy có chút không thể tin nổi.

Chử Thanh Ngọc cuối cùng cũng cảm thấy thỏa mãn, nói: "Ta no rồi, ngươi thế nào?"

Lý Nhị Ngưu: "A, à, vậy thì chúng ta đi thôi. Mà này, tiểu công tử, ngài không phải nói sẽ đốt bùa để truyền tin cho Bạch đạo quân, kể lại đầu đuôi câu chuyện sao? Suốt quãng đường xuống núi, ta không thấy ngài đốt lá bùa nào cả."

Chử Thanh Ngọc: "À, suýt chút nữa thì quên. Phiền Lý huynh lại đi giúp ta mua vài thứ đồ vật."

Khoảng một nén hương sau, ở ngoại ô Biên Toại thôn, Chử Thanh Ngọc ngồi trên xe lăn, mặt hướng về phía ngọn núi mà họ vừa đi xuống. Trên tay y cầm một đống tiền giấy, cạnh đó là một cái chậu. Y dùng que diêm châm lửa, ném đống tiền giấy vào chậu, rồi tóm tắt lại những gì Lý Nhị Ngưu đã nói một cách ngắn gọn, vừa nói vừa ném tiền giấy vào chậu. Cuối cùng, y nói: "Ta đã đốt tất cả cho ngươi, ngươi phải nghe rõ từng chữ đấy."

Lý Nhị Ngưu kinh ngạc đến mức suýt rơi cằm: "Này, làm vậy thật sự có thể truyền tin cho Bạch đạo quân sao?"

Chử Thanh Ngọc hỏi: "Ngươi nói, bùa chú mà thần tiên dùng làm bằng giấy gì?"

Lý Nhị Ngưu: "Hình như là giấy vàng."

Chử Thanh Ngọc: "Ngươi xem, đây có phải giấy vàng không."

Lý Nhị Ngưu: "..."

Phương Lăng Nhận: "..." Ngươi nói đây là đốt cho ta, ta còn tin.

Chử Thanh Ngọc lại giả vờ sờ soạng trong đống đồ mà Lý Nhị Ngưu mua về, lấy ra vài bộ quần áo và giấy vàng mã, ném vào lửa. Ở nơi Lý Nhị Ngưu không nhìn thấy, y nháy nháy mắt quỷ với Phương Lăng Nhận, khẩu hình miệng nói: "Quần áo giày dép ta đều đốt hết cho ngươi, ta không nuốt lời đâu."

Phương Lăng Nhận: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play